Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 4: Bất trung bất hiếu bất nghĩa người?

Lão trượng này là một người nhiệt tâm.

Sợ Trình Khanh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chói lọi dạy Trình Khanh chiêu thức đối phó.

Trình Tri Viễn và mẹ kế chỉ phân gia, lại không phải bị trục xuất khỏi gia tộc, nhị phòng hành sự quái đản, Trình Khanh có thể đi cầu tộc trưởng Trình thị làm chủ!

Nhóm láng giềng cũng mồm năm miệng mười, sôi nổi ra chủ ý.

Có người đánh bạo tiến lên gõ vang cửa lớn nhị phòng, muốn gọi đám người nhị phòng giả chết ra tới.

Còn có người chạy đi mời tộc trưởng Trình thị.

Trình Khanh thật sự kinh ngạc.

Nàng chỉ cố ý kích động dư luận, nhưng dư luận thật sự vì nàng mà kích động, tâm tình nàng lại rất phức tạp.

Trước khi xuyên qua, nàng sinh hoạt ở xã hội hiện đại.

Xã hội hiện đại hết thảy đều thực phát đạt, duy độc nhân tình lạnh nhạt, không khí xã hội lùi lại, người thường nhìn thấy bà lão già bị ngã cũng không dám đỡ!

Đây là lần đầu tiên nàng gặp mặt nhóm láng giềng, lại có thể nhiệt tình tương trợ như thế, ra ngoài dự kiến của Trình Khanh——

“Lão nhân gia, cảm ơn ngài!”

Trình Khanh nói lời cảm tạ.

Bên ngoài ầm ĩ như thế, người nhị phòng lại không phải thật sự đã chết, cánh cửa dày nặng kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, mấy gia đinh cường tráng và vυ' già trào ra ngoài, tuy không động thủ với Trình Khanh, nhưng tư thái kia thực sự không thể xưng là khách khí.

Một nam nhân mặc áo vải lụa đi ra, tướng mạo đường đường, mắt lộ ra tinh quang, vừa thấy liền biết là không dễ trêu chọc.

Đầu tiên, tầm mắt hắn nhìn quan tài, lại nhìn đám người Liễu thị, lại đảo qua trên người Trình Khanh, vẫn chưa dừng lại lâu ở bất luận một chỗ nào, sau đó chắp tay với lão trượng xuất đầu thay Trình Khanh:

“Hà lão viên ngoại, ngài đây là cớ gì?”

Hà lão viên ngoại hừ một tiếng, “Trình lão tam, ngươi đừng có giả ngu, goá phụ và nhi nữ của đại ca ngươi đều ở trước mặt, ngươi muốn làm bộ không nhìn thấy quan tài ở trên đường sao!”

Hóa ra người này là Trình Tri Thuật của nhị phòng.

Hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Trình Tri Viễn, Trình Khanh phải gọi một tiếng tam thúc.

Liễu thị chỉ biết khóc, Trình Khanh không tin nước mắt, nàng chỉ tin tưởng trù tính của chính mình.

Thật vất vả mới bức được người của nhị phòng ra tới, Trình Khanh nào có thể để Trình Tri Thuật xem nhẹ nàng:

“Gặp qua tam thúc, tiểu chất là Trình Khanh!”

Trình Tri Thuật lạnh lùng liếc nàng một cái.

“Ngươi có chuyện gì?”

Trình Khanh nhìn về phía quan tài nói, “Tiểu chất biết tiên phụ và kế tổ mẫu đã sớm phân gia, cho nên cũng không có ý tưởng trở về nhị phòng tranh gia sản, cũng không muốn tống tiền cầu nhị phòng tiếp tế, chỉ nghĩ được ở nhà cũ phát tang, để quan tài của tiên phụ được táng nhập vào trong phần mộ tổ tiên Trình gia, xuống mồ an nghỉ!”

Nếu là ở xã hội hiện đại, nào có phiền toái như vậy, người chết sẽ được thiêu thành tro, chỉ cần có tiền, sao không mua nổi nghĩa địa công cộng?

Nếu tư tưởng khai sáng hơn, thì ngay cả nghĩa địa công cộng cũng không cần mua, trực tiếp rải tro cốt xuống sông nước, biển rộng cũng được.

Nhưng đây là cổ đại.

Không thể táng nhập vào phần mộ tổ tiên, sẽ phải làm cô hồn dã quỷ, đám người Liễu thị tuyệt đúng là không thể tiếp thu.

Chấp niệm của ‘Trình Khanh’ là Liễu thị, nàng cũng không muốn làm Liễu thị thương tâm.

Hơn nữa, Trình Tri Viễn vốn chính là con cháu Trình thị, quan tài của hắn được táng nhập vào phần mộ tổ tiên Trình thị, là thiên kinh địa nghĩa!

Từ nhà cũ nhị phòng phát tang cũng là thiên kinh địa nghĩa —— nhà cũ hiện giờ tuy là Chu thị làm chủ, nhưng rốt cuộc phòng ở cũng không phải của hồi môn của Chu thị, mà là sản nghiệp tổ tiên nhị phòng, do cao tổ phụ của Trình Khanh mua và xây dựng thêm.