Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 56: Sư huynh là vì các ngươi hảo

Trình Khanh đã nhìn ra, vị Du Tam công tử này chính là cái chày gỗ.

Nể tình Du tri phủ vừa mới tặng lễ giá trị xa xỉ nhận lỗi, Trình Khanh không thèm so đo với chiếc chày gỗ này, xoay người rời đi, Du Tam từ trong đình lao xuống, muốn đi túm nàng:

“Tiểu tử ngươi thật là một chút giáo dưỡng cũng không có, dù ngươi thật sự có khảo trúng thư viện, chúng ta cũng là sư huynh của ngươi, sư huynh không lên tiếng, ngươi liền dám đi? Nơi này còn có đường huynh Trình Khuê của ngươi, ngươi ngay cả chính mình họ Trình cũng đã quên sao, cũng không chủ động chào hỏi ——”

Du Tam khi nói chuyện đã bắt được cánh tay Trình Khanh.

Trình Khanh thân hình đơn bạc là có thể nhìn ra được, lại không nghĩ rằng cánh tay nhỏ đến như vậy, giống như chỉ dùng một chút lực, hắn có thể bẻ gãy cánh tay này.

Du Tam ngây người, Trình Khanh giận dữ:

“Uổng ngươi còn là người đọc sách thánh hiền, quân tử nói chuyện không động thủ, Du Tam ngươi là muốn ỷ lớn hϊếp nhỏ, một đám người các ngươi…… Muốn lấy nhiều hϊếp đáp ít?!”

Đổ cho nàng là nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng rời đi lại không cho phép, Trình Khanh cũng thấy phiền vì tên Du Tam này động tay động chân lôi lôi kéo kéo, trong lúc nhất thời liền lạnh lùng sắc bén, ngay cả Du Tam công tử cũng không gọi.

Trình Khuê bước đi xuống dưới:

“Du Tam, ngươi trước buông hắn ra. Trình Khanh, chúng ta cũng không có ác ý, một bút không viết ra được hai chữ Trình, về sau thời điểm giao tiếp không ít, không thoải mái lúc trước đều hãy quên đi!”

Trình Khanh cười lạnh, chuyện mưu hại nàng gian lận khi thi vào thư viện, Trình Khuê tuy không ở đây, xong việc thật sự một chút tiếng gió cũng chưa nghe được sao?

Người chiếm cứ thượng phong, có thể rộng lượng nói quên mất “không thoải mái” trước đây, người ở vào hạ phong nếu dám không phối hợp, đó chính là không biết điều…… Trình Khuê căn bản không phải thể hội đến bước đi duy gian của nàng.

Trình Khanh không đáp lại, Du Tam vẫn bắt lấy cánh tay của nàng không bỏ, Trình Khanh hung hăng đá một cái vào mắt cá chân đối phương, Du Tam ăn đau rốt cuộc cũng buông tay.

Mọi người đều không nghĩ tới tính tình Trình Khanh lại nổi lên, ngay cả công tử tri phủ cũng dám đá, trong lúc nhất thời đình hóng gió yên tĩnh không tiếng động, Du Tam không nhịn được theo bản năng giơ tay muốn đánh người, Trình Khuê kêu “Du Tam dừng tay”, thân thể lại so với miệng thành thật hơn, đứng tại chỗ động không động đậy.

Lửa giận trong mắt Trình Khanh nhảy động, Du Tam nếu dám động thủ, nàng mới sẽ không để ý đối phương có phải con trai tri phủ hay không, dù đánh không thắng, nàng cũng muốn làm Du Tam phải ăn mệt!

“Dừng tay!”

Chỗ sâu trong hoa mộc, một người chắp tay sau lưng đứng ở chỗ lối vào đường mòn, mặt quan như ngọc, chiều cao như trúc, không phải Mạnh Hoài Cẩn thì là ai?

Tay Du Tam không rơi xuống, lại cũng không ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn rụt rè, ngược lại nhướn mi, vẻ mặt kiệt ngạo:

“Mạnh sư huynh, đây là ân oán riêng tư của chúng ta, có can hệ gì đến ngươi!”

Mạnh Hoài Cẩn không để ý đến hắn, chậm rãi đi lên trước:

“Ngươi có việc gì?”

Trên mặt Trình Khanh không khỏi mang theo ý cười, có thể là đã kiến thức qua uy phong của Giải Nguyên, lại có lẽ là Mạnh Hoài Cẩn lúc trước công chính vô tư, làm nàng vừa thấy vị Mạnh sư huynh này liền có cảm giác an toàn.

Bởi vì có Mạnh Hoài Cẩn tồn tại, Trình Khanh mới cảm thấy thư viện Nam Nghi thật không sai.

Nếu tất cả đều là người như Du Tam……Vậy thư viện Nam Nghi cũng không có làm nàng chờ mong!

“Mạnh sư huynh, ta không có việc gì!”

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, “Ngươi khi bị ô ngôn uế ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có động thủ trước hay không?”