Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 54: Nghe lén phong ba

Trình Khanh tự cảm thấy phát huy không tồi, khi rời khỏi trường thi bước chân nhẹ nhàng.

Thi xong, rất nhiều thí sinh tốp năm tốp ba, trao đổi tên họ…… Không có người để ý tới Trình Khanh, bao gồm cả con cháu Trình thị cùng tham gia khảo thí, toàn bộ đều tránh Trình Khanh như rắn rết.

Giống như nàng đã dẫm phải cứt chó, hơi chút tới gần liền phải ngửi mùi thối.

Có người đối với Trình Khanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nàng da mặt dày, Trình Khanh chỉ coi như không nghe thấy.

Còn không phải là bị cô lập sao?

Nếu nàng ngay cả chút việc này cũng không đối mặt được, về sau gặp phải khốn cảnh lớn hơn nữa thì phải làm sao bây giờ.

Cô lập liền cô lập đi, Trình Khanh tự xưng là nội tâm cường đại, cũng không để ý.

Người khác không để ý tới nàng, nàng cũng không muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh, chính mình chậm rãi đi dọc theo hành lang, rẽ trái rẽ phải, thế nhưng tới phòng học của thư viện.

Cửa phòng học viết một chữ “Bính” lớn, là phòng học của lớp Bính.

Một đám học sinh thư viện canh giữ ở bên ngoài phòng học, mỗi người đều rung đùi đắc ý, biểu tình say mê.

Trình Khanh thăm dò vừa thấy, một gian phòng học đang học, người giảng bài rõ ràng là Mạnh Hoài Cẩn!

Mạnh Hoài Cẩn lại có thể tự giảng bài cho học sinh lớp Bính…… Người này thật lợi hại.

Trình Khanh dù sao cũng không vội xuống núi, cũng xen lẫn ngoài cửa sổ học ké.

Lớp Bính là một đám đã qua đồng sinh nhưng chưa có khảo trúng tú tài, trình độ khẳng định cao hơn so với Trình Khanh, nhưng Mạnh Hoài Cẩn giảng bài rất hay, Trình Khanh lại cũng có thể nghe hiểu.

Chính mình hiểu và làm cho người khác hiểu được là hai trình tự khác nhau, Mạnh Hoài Cẩn đối với tri thức khoa khảo thật là nắm giữ đạt tới trình độ cực cao.

Trình Khanh dần dần cũng vứt đi tạp niệm, nghe đến mê mẩn, thẳng đến khi tiếng chuông tan học gõ vang, Trình Khanh như mới từ trong mộng tỉnh lại.

Cả phòng học một mảnh tiếng tiếc hận!

Trình Khanh hỏi các sư huynh học ké ở bên ngoài phòng học: “Mạnh sư huynh sẽ thường xuyên giảng bài cho tất cả mọi người sao?”

Thường xuyên giảng bài?

Tưởng bở!

Ánh mắt học sinh nghe giảng ké nhìn Trình Khanh phảng phất như đang nhìn đồ ngốc:

“Ngươi hôm nay tới tham gia khảo thí nhập học đi? Dù học vấn của Mạnh sư huynh tốt, cũng cần nhọc lòng cử nghiệp của chính mình trước, sao có thể lúc nào cũng giảng bài được. Thư viện quy định, các sư huynh lớp Giáp mỗi tháng cần luân phiên giảng dạy ba lần, chiếu theo quy định này, Mạnh sư huynh một tháng sẽ giảng bài ba lần, phân biệt cho ba lớp Ất, Bính, Đinh…… Thư viện tuy phân bọn học sinh thành bốn cấp Giáp, Ất, Bính, Đinh, mỗi cấp đều có mấy lớp, Mạnh sư huynh sẽ chọn trúng lớp nào để giảng bài, cũng không nói trước được, có lớp vận khí không tốt, liên tiếp mấy tháng đều không tới phiên!”

Trình Khanh tính nhẩm một chút, tử số nhỏ, mẫu số lớn, tăng nhiều cháo ít, xác suất này đúng là rất nhỏ, khó trách bên ngoài lớp học có nhiều học sinh nghe giảng ké như vậy.

Có người múa may cánh tay phát biểu ý kiến, rất là bất mãn an bài của thư viện.

“Hai cấp Ất, Bính tự nhiên cần Mạnh sư huynh giảng bài, lại không biết lớp Đinh xem náo nhiệt làm gì, một đám ngay cả đồng sinh thí cũng chưa thi qua, nghe Mạnh sư huynh giảng bài là lãng phí, không khác gì như gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu!”

“Là cực lãng phí, cực lãng phí, lớp Bính chúng ta nên kháng nghị tập thể đến thư viện, không bằng phân cơ hội của lớp Đinh cho chúng ta……”

Mấy người càng nói càng kích động, mặt đỏ cổ thô giống như muốn tìm ai đó đánh lộn, Trình Khanh vội vàng nhấc chân trốn đi.