“Ta nói, ta đều nói! Có người cho ta một số tiền lớn, muốn ta ngăn cản Trình Khanh thi đậu vào thư viện Nam Nghi, cũng muốn huỷ hoại thanh danh của hắn, làm hắn vô pháp tham gia khoa khảo…… Ta đã sớm muốn thi vào thư viện Nam Nghi nhưng lại không kiếm đủ quà nhập học, sau đó mới bí quá hoá liều nhận lấy tiền của đối phương, bỏ qua cho ta một lần này đi, ta thật sự đã biết sai rồi!”
Oa!
Mọi người ở đây không nghĩ tới có thể nghe được tin tức kinh người như vậy.
Tất cả mọi người không khỏi đánh giá Trình Khanh, mặt vàng vàng, vóc dáng nho nhỏ, rốt cuộc đã làm chuyện khủng khϊếp gì mới có thể đưa tới trận tai họa này——
Có người muốn tuyệt con đường khoa khảo nhập sĩ của Trình Khanh, mọi thí sinh đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Làm như vậy không có tổn hại tánh mạng của Trình Khanh, nhưng lại huỷ hoại tiền đồ của hắn, có gì khác với gϊếŧ người chứ?
Trình Khanh cười khổ tự giễu:
“Ta ngay cả công danh cũng không có, lại có người để mắt đến ta như vậy, ngay cả chính ta cũng vạn phần kinh ngạc!”
Trình Khanh ngoài miệng nói giật mình, mắt lại trông mong nhìn Trình Ngũ lão gia, giống như đang trông cậy vào Trình Ngũ lão gia thế nàng làm chủ.
Trình Ngũ lão gia đã từ trong một ít người có khả năng vu hãm mà nhận ra ý vị không bình thường, Trình Khanh trở về huyện Nam Nghi mới ba tháng, ngày thường lại nhốt chính mình ở trong nhà khổ đọc, nào có cơ hội đi đắc tội với người?
Đây không phải hãm hại tầm thường, là muốn tuyệt tiền đồ khoa khảo nhập sĩ của Trình Khanh.
Huyện Nam Nghi ai không muốn nhìn thấy Trình Khanh trở nên nổi bật nhất, Trình Ngũ lão gia đã ẩn ẩn có đáp án.
Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, Trình Ngũ lão gia không muốn thẩm vấn trước mặt mọi người, liền đá quả bóng cao su lại cho Mạnh Hoài Cẩn.
“Theo ý của Hoài Cẩn, việc này nên xử lý như thế nào?”
Mạnh Hoài Cẩn cười cười, “Hắn ta đã ở trước mặt mọi người thừa nhận là mưu hại Trình Khanh, người sau lưng phá rối có thể chậm rãi điều tra, hôm nay đã liên lụy các vị sư đệ chịu đựng ánh mặt trời chói chang, ta đã sớm phân phó phòng bếp thư viện chuẩn bị chè đậu xanh giải nhiệt, mời các vị sư đệ dùng cơm canh sau đó hẵng xuống núi về nhà, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, điều chỉnh lại tâm tình, qua một thời gian nữa lại quay lại tham gia khảo thí, Ngũ lão gia thấy như thế nào?”
Trình Ngũ lão gia thực vừa lòng.
Mạnh Hoài Cẩn không chỉ có học vấn Giải Nguyên, còn thực biết làm việc, đã thấy rõ ý tưởng của hắn.
Rất nhiều thí sinh đều nói làm bài thi không vất vả, rốt cuộc là cũng có ánh mắt, Mạnh Hoài Cẩn cho bọn họ ăn cơm nước xong xuống núi, Trình thị mới tiện xử lí chuyện này.
Đấu đá trong nội bộ gia tộc, bọn họ cũng rất có thể lý giải.
Hơn nữa Mạnh giải nguyên gọi bọn hắn là “sư đệ”, trong lòng mọi người mỹ tư tư, đều cảm thấy là lời nói cát lợi, qua mấy ngày nữa khảo thí, bọn họ khẳng định có thể thuận lợi trúng tuyển vào thư viện, trở thành sư đệ danh chính ngôn thuận của Mạnh giải nguyên!
Người trong viện trào ra ngoài, chỉ còn lại có đương sự.
Mạnh Hoài Cẩn chỉ bắt thí sinh hàn môn mưu hại Trình Khanh, lại buông tha các thí sinh có chê nghi gian lận khác, cũng không tính toán đuổi tận gϊếŧ tuyệt…
Quan trọng nhất là hắn rất có đúng mực, vừa phát hiện ra việc này đề cập đến đấu đá bên trong Trình thị, Mạnh Hoài Cẩn trực tiếp giao quyền xử lý cho Trình Ngũ lão gia.
Mạnh Hoài Cẩn cũng rời đi.