10
Dự án mới phát triển không mấy thuận lợi.
Ngày nào tôi cũng phải tăng ca đến khuya, còn có một bóng đèn cuối cùng tắt cùng với tôi của Mạnh Vọng An nữa.
Dự án đầu tiên sau khi nhận chức, anh còn liều hơn cả tôi.
Tôi không nhịn được nhớ lại hồi cấp ba.
Hồi đó vì để nhìn lén anh, tôi còn cố ý tìm lý do xin đổi chỗ ngồi.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, cả người anh sáng lên.
Sau đó chuyện tôi tỏ tình nổi tiếng cả trường, giáo viên rất tức giận, chuyển tôi đến chỗ xa anh nhất.
Vì thế mà tôi đã buồn rất lâu.
Có hôm tăng ca xong, chúng tôi lại gặp nhau ở thang máy.
Tôi không nhịn được mở miệng: “Thật ra anh không cần phải tự tạo áp lực cho mình như vậy.”
“Ừ.” Giọng anh không lớn: “Em cũng vậy.”
Vừa dứt lời, bầu không khí lại im lặng.
Chúng tôi cùng cho đối phương một lời khuyên giống nhau, cũng đều biết đối phương không làm được.
Cái này chắc là sự ăn ý của người trưởng thành.
Nhưng loại ăn ý này giữa tôi và Trần Tư Vũ không có.
Sau nhiều lần bị tôi từ chối lời mời, cậu ấy uất ức lại bắt đầu bộc phát.
Liên tục gửi tin nhắn wechat, tôi không đọc kỹ, chỉ trả lời một câu…
Đang bận, có việc gì về rồi nói.
Tối hôm ấy có một buổi liên hoan rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh của dự án mới.
Cho nên tôi căn bản không có sức đâu để an ủi cảm xúc của cậu ấy.
Người tổ chức buổi liên hoan này là một ông chú béo ú thích chuốc rượu người khác.
Trước đây, lúc ở cùng nhóm với ông ta đã phải chịu thiệt, nên lần này trước khi đi tôi đã uống thuốc giải rượu trước.
“Tôi nhớ là Tiểu Tống uống rượu rất giỏi, nào uống đi.”
Trên bàn rượu, quả nhiên ông ta nâng cao cốc về phía tôi.
Tôi vô thức đứng dậy, nhưng bị người khác giành trước một bước.
“Tôi uống với anh.”
Mạnh Vọng An đứng lên.
Người trong nghề biết rất rõ năng lực của anh, lại vừa mới về nước, người tổ chức đương nhiên bằng lòng cho anh mặt mũi.
“Được.”
Tôi sững sờ, trong nháy mắt, tiếng ồn ào trên bàn tiệc như biến mất, tôi như chỉ nhìn thấy Mạnh Vọng An đang chắn trước mặt mình.
Thật ra trường hợp này không ai dám rót rượu cho anh nhưng anh lại chủ động chắn rượu giúp tôi.
Một chén, lại thêm một chén.
Cuối cùng lúc rời đi, rõ ràng là anh đã uống say, bước chân hơi không vững.
Đồng nghiệp ồn ào muốn tìm người lái thuê cho anh.
Tôi nhỏ giọng nói: “Hay là để tôi đưa anh ấy về.”
Mạnh Vọng An dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.
Đồng nghiệp: “Cô có lái được không đó?”
Tôi đột nhiên hoàn hồn “Vậy thì tìm…”
Mạnh Vọng An: “Được.”
Cứ như vậy, tôi nhận nhiệm vụ đưa Mạnh Vọng An về nhà.
Sau khi lên xe đọc địa chỉ, anh nhắm mắt dựa vào ghế lái phụ, không biết có ngủ thật hay không.
Sợ anh khó chịu, tôi mở cửa sổ xe ra một chút.
Nhưng trong khoang xe vẫn tràn ngập mùi rượu và mùi thơm thoang thoảng dễ chịu trên người anh.
Tôi đang định khởi động xe thì chợt thấy trước xe xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Là Trần Tư Vũ.
Tôi vội xuống xe.
“Sao cậu tìm được chỗ này?”
Hỏi xong tôi mới nhớ ra, hình như cậu có định vị điện thoại của tôi.
Cậu nhìn Mạnh Vọng An ở trên xe, viền mắt đỏ ửng: “Chị, chị nói chị bận là đi ăn cơm với người đàn ông khác à?”
Đột nhiên tôi thấy rất mệt.
“Đi ăn cơm với đối tác bình thường, cấp trên của tôi uống nhiều nên tôi đưa anh ấy về nhà.”
“Sao không phải là người khác đưa?”
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chúng ta đã chia tay rồi?”
Trần Tư Vũ chợt im lặng.
Tôi không dừng lại, tất cả uất ức cứ thế tuôn ra: “Cậu có biết vì sao tôi quyết định chia tay không? Mẹ tôi ở viện trị liệu bằng hóa chất, tôi xin nghỉ để chăm sóc mẹ, không rảnh để trả lời tin nhắn thì cậu lại hỏi có phải tôi thay lòng không. Tình yêu mà không có sự tin tưởng và cảm giác an toàn như thế thì có gì đáng để tiếp tục nữa?”
Cậu ấy há miệng định nói gì đó.
Tôi không để ý đến cậu ấy nữa, xoay người trở lại trên xe.
Mạnh Vọng An vẫn duy trì tư thế trước đó, hình như đã ngủ rồi.
Tôi khởi động xe.
Trong thành phố, xe cộ nhộn nhịp, ánh đèn đan xen, cuối cùng mắt tôi đỏ hoe.
11
Sau khi dừng xe, tôi đã trở lại bình thường.
Trong khoang xe tối tăm, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mạnh Vọng An.
Tôi chợt nghĩ, nhiều năm như vậy, hình như tôi không còn nỗ lực theo đuổi một người nào đó như vậy nữa.
Giống như năm đó tôi thích anh vậy, phấn đấu đến quên mình.
Tôi tháo dây an toàn, đang định nói chuyện thì Mạnh Vọng An bỗng hơi động đậy.
“Những năm qua em sống thế nào?”
Tôi sững sờ.
Tôi chưa đáp lại, anh lại nói tiếp: “Em bây giờ không giống Túng Đồng ngày xưa nữa.”
Thể hiện lâu như thế, hóa ra là giả say à?
Tôi lạnh giọng: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”
Anh di chuyển, nhưng mãi vẫn không tìm thấy chốt mở của dây an toàn.
…Vậy là say thật?
Tôi bĩu môi, nghiêng người qua giúp anh.
Vì không giữ được thăng bằng, tay trái tôi đặt trên cơ ngực của anh.
Tôi vội rút tay lại như bị điện giật, vội giải thích: “Tôi bị tê chân, không phải tôi cố ý đâu.”
Tôi chỉ lo anh hiểu lầm tôi vẫn còn có ý với anh.
Giống như phản ứng chậm sau khi say, Mạnh Vọng An ngây người rất lâu, sau đó mỉm cười nói: “Tôi không ngại.”
…
Càng giải thích càng rối.
Bước chân của anh hơi lảo đảo nhưng vẫn có thể tự đi, chỉ là môi trắng bệch.
Tôi không mấy yên tâm nên xuống xe đi theo.
Tiễn người tiễn đến cùng, tôi đành đưa anh về nhà.
Dọc theo đường đi tôi đều đi theo sát anh, chỉ sợ anh té ngã.
Anh cũng cố gắng, kiên trì đi tới cửa.
Sau đó thì vấp ngã.
…
Cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Cuối cùng tôi mở cửa giúp anh, đưa anh vào trong phòng khách.
“Uống nước không?” Tôi hỏi.
Anh nằm trên ghế sofa, không đáp lại.
Chắc là lại ngủ rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên tôi bị một lực mạnh kéo lại từ phía sau.
Trời đất quay cuồng, tôi ngã xuống thảm.
Trong phòng khách tối tăm, hơi thở nóng rực của Mạnh Vọng An gần trong gang tấc.
Tôi không hiểu hành động của anh nhưng trái tim lại không khống chế được mà đập vang như sấm.
Đêm nay lúc anh chắn rượu giúp tôi, thứ tình cảm kì lạ và diệu kỳ đó lại quay trở lại.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ lọt vào phòng khách, đôi mắt anh sáng đến lạ thường.
Tôi chợt nhớ lại khung cảnh nhiều năm về trước, khi tôi dồn anh vào góc tường, ép anh gọi tôi một tiếng chị.
Khi đó, đôi mắt anh cũng đẹp như vậy.
Chỉ là trong đó có không kiên nhẫn và hờ hững.
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc mang theo âm run, cuối cùng nói ra nghi ngờ đã quấy nhiễu tôi cả một buổi tối:
“Mạnh Vọng An… có phải anh có ý gì với tôi không?”
Anh mỉm cười.
Đôi mắt đầy ánh sáng kia hơi cong lên.
Tôi nghe thấy anh nói.
“Đúng vậy.”
12
Sau khi nói xong câu đó, Mạnh Vọng An ngã xuống.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng dùng hết sức lực mới có thể kéo anh về lại ghế sofa.
Trên đường trở về, tôi không ngừng tẩy não bản thân.
Chắc chắn là do anh uống nhiều nên mới nói linh tinh như thế, tôi tuyệt đối không thể coi là thật được.
Hình như loại tẩy não này có tác dụng.
Đêm đó tôi nằm xuống rồi ngủ thϊếp đi và mơ một giấc mơ.
Tôi nhìn thấy dưới cơn mưa năm ấy, Mạnh Vọng An và hoa khôi lớp cùng che chung ô của tôi, đi thẳng qua mặt tôi.
Năm đó tôi chẳng hề làm gì cả.
Nhưng ở trong mơ, tôi vọt vào màn mưa, chất vấn Mạnh Vọng An vì sao hỏi tôi như vậy.
Thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt luôn là sự lạnh lùng hờ hững.
Anh mở miệng, nói rõ từng chữ:
“Bởi vì tôi không thích cậu.”
Sau đó tôi tỉnh dậy.
Tôi vừa định rời giường đến công ty thì nhận ra nay là cuối tuần, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Khi thức dậy tôi phát hiện tin nhắn wechat Mạnh Vọng An gửi cho tôi nửa tiếng trước.
MWA: Dậy chưa?
Tôi trở mình: Ừm.
Tôi đang định ném điện thoại sang một bên thì anh trả lời ngay: Hôm nay có rảnh không?
Có ý gì, muốn hẹn tôi à?
Tôi đang định từ chối thì có một tin nhắn mới.
Mẹ tôi: Hôm nay có rảnh không?
Sao hai người này đều muốn hẹn tôi thế?
Mẹ tôi: Dì Vương giới thiệu người xem mắt cho con, hôm nay con phải đi gặp.
Lại giục lấy chồng.
Trước đây tôi còn dám ngỗ nghịch không nghe lời, nhưng từ sau khi mẹ bị ung thư vυ', chuyện gì tôi cũng nghe theo mẹ, chỉ sợ mẹ không vui lại phụng phịu.
Nhưng lần này tôi thật sự không có tâm trạng đi.
Tôi: Mẹ, con có hẹn rồi.
Mẹ tôi gửi hẳn voice chat qua: Ai? Lại là cậu sinh viên đại học kia à? Mẹ đã nói với con rồi, hai đứa cách nhau nhiều tuổi, không hợp đau, mau chia tay cho mẹ!
Tôi: Chia tay rồi.
Mẹ tôi: Vậy con hẹn với ai?
Tôi nhanh trí, ngay lập tức chụp màn hình tin nhắn của Mạnh Vọng An gửi qua.
Tôi: Không lừa mẹ, có người hẹn con thật mà.
Mẹ tôi rất cẩn thận: Con đã đồng ý với người ta đâu, đâu được tính là có hẹn.
…Thôi được rồi.
Tôi lập tức nhắn lại cho Mạnh Vọng An một chữ “Có”.
Chụp ảnh màn hình xong lập tức thu hồi.
Tôi gửi cho mẹ: Bây giờ mẹ tin chưa?
Bà Đổng thân ái cuối cùng cũng không nhắn tin cho tôi nữa.
Thay vào đó là Mạnh Vọng An.
MWA: Vậy em có muốn đi ăn một bữa với tôi không?
MWA: Được thì tôi tới đón em luôn.
… Tôi thu hồi nhanh như vậy mà anh vẫn thấy hả?
Được rồi, ăn bữa cơm thôi mà, cũng đâu mất cân thịt nào đâu.
Tôi: Không cần, tôi tự đi.
Mạnh Vọng An lập tức gửi vị trí qua.
Tôi rời giường rửa mặt, đang chuẩn bị trang điểm một chút thì suy nghĩ lại, mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, anh cũng thấy hết dáng vẻ xấu xí của tôi rồi, trang điểm kỹ quá thì lại có vẻ tôi rất coi trọng cuộc hẹn này.
Vì thế tôi chuẩn bị đơn giản rồi ra ngoài.
Có lẽ là do tình cảm cũ vẫn đang quấy phá nên sau khi đến chỗ hẹn, tôi vừa nhìn đã thấy Mạnh Vọng An.
Bình thường, lúc đi làm anh không mặc vest thì sẽ mặc đồ công sở thoải mái, cũng sẽ tạo kiểu tóc một chút.
Nhưng hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc mềm mượt xõa tung trên trán.
Tôi chợt thấy hơi choáng.
Lúc này anh cũng nhìn thấy tôi, vẫy tay gọi tôi.
Cả bữa cơm, tôi ăn một cách mất tập trung.
Hầu hết cuộc trò chuyện của chúng tôi đều liên quan đến công việc.
Cuối cùng, Mạnh Vọng An im lặng một lát rồi chợt nói:
“Tối hôm qua tôi…”
Tôi vội vàng phủ sạch: “Tôi không nhớ gì về chuyện tối qua cả.”
Ai ngờ anh lại cúi đầu mỉm cười.
“Thật không?”
Sau đoạn đối thoại này, tôi rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thay đổi.
Tôi vô thức tìm chuyện khác để nói.
“Đúng rồi, lần trước tôi làm bẩn áo của anh…”
“Cuối cùng cũng nhớ tới?”
Mặt tôi đỏ lên, nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi giặt rồi.”
Tôi lại tìm mấy đề tài linh tinh khác.
Anh nghiêm túc nghe, cuối cùng nói một câu: “Em giống như Túng Đồng trước kia.”
Trước đó tâm trạng của tôi vẫn được tính là vui vẻ, bởi vì câu này mà tụt mood không ít.
Cái gì mà giống Túng Đồng trước kia?
Không phải anh nghĩ là nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không thay đổi đấy chứ?
Đừng bảo là anh nghĩ tôi đồng ý đến là vì vẫn còn thích anh đấy chứ?
So với nhiều năm trước, anh đúng là thay đổi không ít.
Từ lạnh lùng hờ hững thành dịu dàng lễ độ.
Nhưng tôi cũng không còn là tôi của ngày xưa.
Cuối cùng, lúc rời đi, tôi không có ý định giả vờ lơ mơ nữa, hỏi thẳng anh: “Anh còn nhớ lời anh nói tối qua không?”
Anh sững sờ.
“Nhớ.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Vì sao? Vì tôi xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, có sức hút hơn?”
Anh lắc đầu, dừng một chút.
“Thật ra tôi chưa từng quên em.”
Lúc này tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Tôi nghĩ mình nên hỏi anh vì sao lại từ chối tôi hết lần này đến lần khác? Vì sao lại cầm ô của tôi đi cùng một cô gái khác?
Nhưng tôi không hỏi gì cả, chỉ trả lời một câu:
“Nhưng tôi không còn thích anh nữa.”
13
Câu nói này rất ngầu.
Khoảnh khắc nói ra khỏi miệng cũng rất thoải mái.
Nhưng sau khi nói xong, tôi cũng không thấy dễ chịu như trong tưởng tượng.
Ngược lại, một loại cảm xúc phức tạp và lẫn lộn vẫn luôn quẩn quanh ở đáy lòng.
Sau khi về đến nhà, tôi mới nhận ra lúc đó mình không chú ý tới biểu cảm của Mạnh Vọng An.
Nhưng với tính cách kiêu ngạo của anh, chắc là… thú vị lắm.
buồn chán ở nhà cả một buổi chiều, buổi tối lại có người hẹn tôi.
Là Tình Tình ngồi cùng bàn hồi cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, xem như là chị em tốt.
Tình Tình: Ra đây.
Sau đó gửi vị trí qua.
Bình thường cô ấy bẫy tôi mười lần tôi đi tám lần là đã tốt lắm rồi nhưng chuyện hôm nay khá đặc biệt, tôi thật sự không muốn ở một mình, vì thế tôi trang điểm rồi đi ra ngoài.
Địa điểm là một quán rượu nhỏ.
Tôi cứ tưởng những người ở đó toàn là người quen cũ, nhưng sau khi đến mới phát hiện có mấy gương mặt xa lạ.
Tình Tình đúng lúc nói: “Đều là bạn hồi cấp ba cả, chẳng qua là lâu rồi không gặp thôi.”
Sau đó cô ấy giới thiệu từng người một.
Lúc cô ấy giới thiệu đến cô gái xinh đẹp cuối cùng: “Phùng Duyệt Di, hoa khôi của lớp hồi đó, chắc chắn cậu có ấn tượng.”
Tôi sững sờ.
Đương nhiên là có ấn tượng, hình ảnh Mạnh Vọng An và cô ấy cùng che ô đã xuất hiện trong ác mộng của tôi không biết bao nhiêu lần.
Tôi gật đầu, im lặng uống rượu.
Tình Tình rất biết khuấy động bầu không khí, trong chốc lát đã chuốc cho chúng tôi say khướt.
Tôi chen đến ngồi cạnh Phùng Duyệt Di, không nhịn được hỏi vấn đề đã quấy rầy tôi nhiều năm:
“Có phải hồi cấp ba cậu với Mạnh Vọng An từng ở bên nhau đúng không?”
Rõ ràng cô ấy cũng uống say: “Ai cơ?”
“Hotboy lớp tớ, Mạnh Vọng An.”
Cô ấy chửi bậy: “Đừng nhắc đến cậu ta với tôi.”
Tôi:?
“Lúc đó tôi thích cậu ta thật, nhưng không phải hồi đó cả trường đều biết chuyện cậu theo đuổi cậu ta đấy à, vậy nên tôi cũng không chủ động theo đuổi. Sau đó có một hôm trời mưa, cậu ta cầm ô, không nói gì mà kéo chặt tay tôi đi, lúc đó tôi như nai nhỏ chạy lung tung… cậu đoán xem tiếp theo sẽ là gì?”
“Sao thế?”
“Cậu ta đưa tôi đến phòng thường trực, nói là không tiễn nữa, tự cậu về đi. Cậu nói xem có phải cậu ta có vấn đề không? Ngoài trời mưa to như thế cậu bảo tôi về kiểu gì đây?”
“Ừm… khả năng là có vấn đề thật.”