Bạo Quân Độc Sủng Xấu Nữ

Chương 33: TRỪNG TRỊ ĐIÊU NÔ (2)

Tố Tố nhíu mày, Yên Nhiên liền ngầm hiểu, trực tiếp phất tay từ chối Xuân Hương:

- Mời ngươi quay về! Tiểu thư nhà chúng ta đã nói là không đi, ngươi không cần tốn nhiều miệng lưỡi làm gì.

Yên Nhiên vẻ mặt không vui, ngữ khí lạnh lùng thậm chí mang theo nồng đậm chát ghét cùng không kiên nhẫn.

Xuân Hương vốn là bị Tố Tố vừa rồi cự tuyệt nên bất mãn trong lòng, hiện tại thế nhưng lại bị một đứa nha hoàn như Yên Nhiên vô lễ, tức khắc lửa giận trong ả tăng vọt.

Xuân Hương nàng ta ở phủ tướng quân, nha hoàn gia nô nhìn thấy đều cung kính gọi nàng ta một tiếng Xuân Hương tỷ tỷ. Chỉ là một nha hoàn bên người phế vật, vậy nhưng dám nói chuyện như vậy với nàng ta.

Cho nên Xuân Hương đem tất cả tức giận đối với Tố Tố trút lên người Yên Nhiên. Hơn nữa, Yên Nhiên này còn xinh đẹp hơn so với nàng ta, cái này càng khiến Xuân Hương ghen ghét ra mặt.

Xuân Hương một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng Yên Nhiên cả giận nói:

- Hừ, Yên Nhiên, đứa hồ ly nhà ngươi. Ở trước mặt tỷ tỷ đây mà dám lên mặt, ngươi cho rằng mình là nhân vật nào trong phủ tướng quân? Dám nói chuyện với Xuân Hương ta đây như vậy? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ta là ai?!

Nói rồi, Xuân Hương liền giơ tay muốn tát Yên Nhiên.

Xuân Hương thầm nghĩ, Thượng Quan Tố chỉ là một phế vật nhát gan yếu đuối, cho dù là chủ tử thì cũng không dám làm gì nàng ta.

"Chát!"

Một tiếng bạt tay thanh thuý vang vọng khắp Tố Viên.

Yên Nhiên hứng trọn cái tát của Xuân Hương. Kỳ thực, với thân thủ của mình, Yên Nhiên có thể dễ dàng tránh thoát bạt tay này, chỉ là Yên Nhiên không muốn mang lại phiền phức cho Tố Tố. Cho nên mới không phản kháng, hơn nữa còn giả vờ bị đánh đến tàn nhẫn, lui từng bước về sau.

"Chát!"

Lại là một tiếng bạt tay thanh thuý vang lên, cùng với tiếng kêu sợ hãi của Xuân Hương, trên mặt ả lập tức hằn rõ dấu bàn tay đỏ ửng.

Vốn đang nằm ở trên nệm, không biết từ khi nào Tố Tố đã đứng lên, chóp mũi hừ nhẹ:

- Ngươi là cái thá gì! Ở trước mặt bổn thư, đến lượt ngươi làm càn sao!

Quanh thân Tố Tố toả ra lạnh lẽo ngút trời, sát ý đáy mắt khẽ hiện lên. Chủ tử nàng đây ngày thường còn luyến tiếc quở trách Yên Nhiên, cái thứ chó chết này ỷ thế chủ tử lại dám bắt nạt Yên Nhiên nhà nàng.

Yên Nhiên nhìn thấy tiểu thư vì chính mình mà ra mặt, trong lòng chợt chảy xuôi một dòng nước ấm. Đây là chủ tử nhà bọn họ, tuy rằng vô sỉ, tuy rằng tàn nhẫn độc ác nhưng lại đối xử rất rốt với bọn họ.

Bắt nạt chủ tử, chủ tử còn có thể nhịn, nếu là bắt nạt người chủ tử để ý, chủ tử nhất định sẽ không chịu đựng. Cho nên mọi người đều cam tâm tình nguyện bán mạng vì chủ tử.

Xuân Hương bị đánh thẹn quá hoá giận, nàng ta vậy mà bị một cái phế vật đánh, mặc kệ phế vật này có thể làm hoàng hậu hay không, Xuân Hương oán hận nói:

- Mấy người bọn ngươi mau xông lên đánh cho ta, phải cẩn thận dạy dỗ lại phế vật này. Để cho nàng ta biết địa vị mình ở phủ tướng quân là ở chỗ nào!

Đáy mắt Tố Tố tối sầm lại, thanh âm lạnh băng vang lên:

- Yên Nhiên, vả miệng!

Xuân Hương đang chuẩn bị nhào lên trước dạy dỗ lại Tố Tố thì thân ảnh Yên Nhiên chợt loé, nháy mắt đã đến trước mặt ả ta.

"Chát Chát..."

Hai cái tát giòn giã giáng thẳng lên mặt Xuân Hương.

Bởi vì mấy ngày nay nén giận chịu đựng mấy người trong phủ tướng quân nên Yên Nhiên sớm đã ngứa tay. Hơn nữa vừa rồi bị Xuân Hương tát một cái, lúc đó nàng chỉ không muốn gây rắc rối cho tiểu thư. Hiện tại tiểu thư đã lên tiếng, bởi vậy nàng lập tức hung hăng tát lại.

Tốc độ của Yên Nhiên rất nhanh, Xuân Hương hoàn toàn không kịp trốn tránh. Hơn nữa, Yên Nhiên hầu như dồn hết tức giận mấy ngày nay vào hai bạt tay, cho nên sức lực rất lớn, chỉ hai cái tát thôi cũng đủ khiến Xuân Hương không phân rõ đông tây nam bắc, hai mắt xoay tròn đầy sao. Ngay cả lỗ mũi cùng khoé miệng cũng máu tươi ròng ròng.

Động tác của Yên Nhiên sớm đã doạ sợ mấy nha hoàn theo Xuân Hương, một đám vội lui về sau không dám tiến lên.

Sau khi đánh xong, Yên Nhiên nhếch môi trào phúng. Xuân Hương chật vật ổn định thân mình, lại nhìn thấy dáng vẻ này của Yên Nhiên cùng với chất lỏng chảy ra từ lỗ mũi...

Ả ta vội giơ tay lau, lập tức đầy tay đều là máu, Xuân Hương điên khùng kêu lên:

- Yên Nhiên... tiện nhân ngươi... ngươi dám đánh ta...

- Ha hả, ta đánh ngươi đấy, loại chó cậy chủ như ngươi đáng đánh! Ngươi cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Cảnh cáo ngươi, nếu còn dám nhục mạ tiểu thư nhà chúng ta, Yên Nhiên ta đây không chỉ đánh mà còn cắt đầu lưỡi dơ bẩn của ngươi, đào hai mắt, phế bỏ hay tay ngươi luôn đó!

Giờ phút này, vẻ mặt Yên Nhiên cực kỳ tàn nhẫn.

- Tiện nhân... Ngươi hù doạ ai đấy... ta liều mạng với ngươi...

Xuân Hương ở phủ tướng quân xưa nay hoành hành ngang ngược, nào có bị người đánh bao giờ. Hiện tại lại bị một nha hoàn bên cạnh phế vật đánh làm ả tức giận cực điểm, lập tức xông thẳng về phía Yên Nhiên.

Khoé miệng Yên Nhiên chợt cong lên cười khẽ ra tiếng, sau đó thân ảnh nhẹ nhàng chợt loé, Xuân Hương liền vồ giữa không khí, sau đó ngã bụp xuống đất.

Không biết là Xuân Hương xui xẻo hay do Yên Nhiên động tay động chân, lúc ngã xuống đất, cái trái của Xuân Hương liền đập trúng một góc bàn. Xuân Hương chợt cảm thấy đau đớn, ả ta vươn tay lên sờ, lại là máu nhễ nhoại.

Cả người ả ta như phát điên căm tức nhìn Yên Nhiên, lại muốn xông qua liều mạng với Yên Nhiên. Đúng lúc này Xuân Hương nhìn thấy bóng người tiến vào, đột nhiên ả ta la lên hoảng hốt:

- Nhị tiểu thư cứu mạng, cứu cứu nô tỳ với... đại tiểu thư nổi điên... nàng muốn gϊếŧ nô tỳ.... Nhị tiểu thư mau cứu nô tỳ...

Thượng Quan Ngọc mới bước vào Tố Viên đã nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng đi vào trong phòng liền nhìn thấy nha hoàn của mình cực kỳ chật vật, trán cùng mũi còn đang chảy máu không ngừng.

Thượng Quan Ngọc không khỏi choáng váng, đây là nha hoàn Xuân Hương của nàng ta sao? Nàng ta kêu Xuân Hương đi mời người, như thế nào lại trở thành dáng vẻ này?

Thượng Quan Ngọc nhíu mày nói:

- Xuân Hương, đây là có chuyện gì? Sao ngươi lại ra nông nỗi này?

Xuân Hương nhìn thấy tiểu thư nhà mình, cảm thấy có chỗ dựa vững chắc nên vội nức nở tố cáo với Thượng Quan Ngọc:

- Nhị tiểu thư... hu hu... người nếu chậm chút nữa... người sẽ không thể thấy Xuân Hương nữa rồi...

- Hu hu... Nô tỳ dựa theo phân phó của ngài đến mời đại tiểu thư đi Thuý Viên dự tiệc... Nhưng đại tiểu thư không nói lăng gì liền tát Xuân Hương một cái, còn nói nàng đường đường là hoàng hậu, sao có thể cùng người không có thân phận như tiểu thư dùng cơm.

- Nô tỳ không nghe nổi nên cãi cọ vài câu với đại tiểu thư. Ai ngờ... ai ngờ đại tiểu thư lại muốn gϊếŧ nô tỳ... hu hu... nhị tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho nô tỳ nha...

Xuân Hương ngày thường chính là một cái chuyên cậy chủ hϊếp người. Huống chi hôm nay ả ta lại ăn lỗ nặng như vậy, khó tránh khỏi thêm mắm thêm muối bôi nhọ Tố Tố.

Nghe xong Xuân Hương nói, ánh mắt Thượng Quan Ngọc chợt híp lại, trong lòng không khỏi suy tư.

Thượng Quan Tố này trước nay yếu đuối nhát gan, ngày thường cực kỳ sợ hãi Xuân Hương, nhìn thấy Xuân Hương thì cả người không cấm mà sợ hãi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ta bảo Xuân Hương đến mời phế vật này.

Thượng Quan Nguyệt cũng đã tới rồi nhưng lại không thấy bóng dáng phế vật Thượng Quan Tố đâu. Cho nên nàng ta mới đành tự mình đến Tố Viên một chuyến. Ai ngờ vừa tới Tố Viên đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Xuân Hương truyền đến.

Nếu nói Xuân Hương bịa chuyện thì cũng có khả năng, nhưng mà vết sưng trên trán cùng trên mặt kia, hơn nữa còn đang chảy máu...

Thượng Quan Ngọc hỏi lại lần nữa:

- Xuân Hương, ngươi nói là sự thật?

Xuân Hương nghe ra Thượng Quan Ngọc nghi ngờ mình, trong lòng liền sốt ruột, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ chắc chắn. Ả vươn tay thề, nói:

- Nhị tiểu thư, Xuân Hương thề, những lời Xuân Hương nói đều là sự thật. Không tin ngươi có thể hỏi các nàng thử xem.

Vừa nói Xuân Hương vừa chỉ tay về phía bốn nha hoàn. Đám nha hoàn này đều là người của Xuân Hương, cho nên ả ta đinh ninh bọn họ sẽ nghe theo ả mà bôi nhọ Thượng Quan Tố.

Thượng Quan Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn nha hoàn, hỏi:

- Các ngươi nói, lời Xuân Hương có phải thật không?

Đúng như trong dự đoán của Xuân Hương, bốn người nha hoàn đều sôi nổi gật đầu.