Tố Tố chợt phát hiện mình lần thứ hai nhìn một người nam nhân đến ngây ngốc, cho nên đáy mắt càng thêm giận dữ.
Nàng âm thầm mắng chính mình, Thượng Quan Tố à, ngươi sao lại hám trai như vậy, cũng đâu phải chưa thấy nam nhân bao giờ, thế nhưng nhìn hắn đến xuất thần!
Tố Tố âm thầm dùng móng tay đâm vào lòng tay mình, đau đớn truyền đến khiến nàng hơi thanh tỉnh một chút.
Hai mắt Long Ứng Uyên chợt loé, khoé môi khẽ cười, bàn tay còn đang chảy máu lại vuốt ve đôi môi thơm mọng của Tố Tố.
- Trẫm bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm, rốt cuộc cũng để trẫm tìm thấy được một nữ tử có thể xứng đôi với trẫm, có thể cùng trẫm thống nhất thiên hạ... Mà ngươi chính là người trẫm vẫn luôn tìm kiếm...
Giọng nói trầm thấp kết hợp cùng động tác ôn nhu của Long Ứng Uyên như một loại tra tấn đối với Tố Tố.
Thống nhất thiên hạ?
Thượng Quan Tố nàng mới không hiếm lạ gì mà thống nhất thiên hạ, rồi cẩm tú sơn hà đâu.
Hắn nói nàng là nữ tử xứng đôi với hắn, nhưng hắn không phải nam tử mà nàng tìm kiếm, cũng không cảm thấy hắn xứng đôi với mình.
- Ha hả, hoàng thượng đừng đùa nữa. Phế vật xấu nữ ta này sao xứng với người. Huống chi đời người ngắn ngủi, ta cũng không muốn cả đời bị nhốt trong nhà giam hoa lệ chốn thâm cung này.
Tố Tố thẳng thắn từ chối.
Việc Tố Tố từ chối đã nằm trong dự tính của Long Ứng Uyên. Càng bởi vì sau khi tìm hiểu biết được nàng không hề tầm thường, cho nên hắn càng chắc chắn nàng chính là hoàng hậu hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Kiếp này chỉ có nàng mới xứng đôi với Long Ứng Uyên hắn.
Nữ tử khắp thiên hạ đều hy vọng vinh hoa phú quý, trở thành một người dưới một người trên vạn người. Nhưng hắn biết, Thượng Quan Tó thật sự không để ý.
Nàng nếu muốn vinh hoa phú quý, chắc chắn sẽ tự mình có thể đạt được. Có thể nói, nàng so với nam nhân khắp thiên hạ càng hiếu thắng.
Tố Tố thực sự không hy vọng cả đời mình lãng phí ở toà hoàng cung hoa lệ như nhà giam này. Cùng người chơi cung đấu quả thực mệt muốn chết!
Long Ứng Uyên khẽ đặt ngón tay thon dài lên bờ môi đỏ của Tố Tố, khoé miệng khẽ nhếch lên cười mị hoặc:
- Ngươi xứng đôi trẫm, trên đời này cũng chỉ có ngươi mới xứng đôi với trẫm. Trẫm biết ngươi không để ý ngôi vị hoàng hậu, ngươi không thích nhà giam hoàng cung lộng lẫy này. Nhưng trẫm chắc chắn, trên đời này chỉ có trẫm xứng đôi với ngươi. Chúng ta là trời sinh một đôi!
- Hoàng hậu đừng vội từ chối trẫm, chúng ta thử đánh cược trước đã.
Long Ứng Uyên không nhanh không chậm nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "đánh cược".
Tố Tố khẽ rũ mi, biết Long Ứng Uyên là một nhân vật rất phiền phức. Chính mình hiện tại bị hắn dây dưa không ngừng, trong lúc nhất thời không dễ mà thoát thân. Cho nên sau suy nghĩ một lúc, nàng mở miệng hỏi:
- Đánh cược? Dựa vào cái gì ta phải cùng ngươi đánh cược?
Tố Tố âm thầm cân nhắc. Cùng người nam nhân như Long Ứng Uyên đánh cược, chẳng khác nào bảo hổ lột da...
Long Ứng Uyên nhìn dáng vẻ trầm tư của nàng, bờ môi gợi cảm lần thứ hai mấp máy:
- Như thế nào? Hoàng hậu sợ đánh cược cùng trẫm sẽ thua sao?
Hai tròng mắt hắn sáng quắc, bên trong dường như mang theo một tia châm biếm, như đang chê cười Tố Tố.
Tố Tố biết rõ người nam nhân này là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nhưng không hiểu sao nàng vậy mà không muốn bị hắn xem thường, vẻ mặt lập tức giận tái mét.
Nàng nhìn mặt Long Ứng Uyên, đáy lòng dâng lên tức giận, hận không thể đánh hắn tơi bời một trận.
Tuy rằng biết Long Ứng Uyên cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình nhưng không hiểu vì gì nàng vẫn muốn đánh cược với hắn.
Khó lắm mới có đối thủ như này, ngay khi nàng mới hồi kinh liền nhận ra nàng không đơn giản. Cho nên Tố Tố cong môi cười nói:
- Đánh cược gì?
Tố Tố cười như làm băng tuyết cũng phải hoà tan, lộ ra tự tin cực độ, thậm chí mang theo một chút nghiền ngẫm mà ẩn ẩn một loại khí phách hiếm người có được.
Hai mắt Long Ứng Uyên lại càng rõ ý cười, hắn mân mê môi đỏ mọng, nói với Tố Tố:
- Đánh cược ngươi!
Tố Tố khẽ híp hai tròng mắt chứa đầy nguy hiểm, đáy mắt dâng lên tức giận, bàn tay chuyển động, một cây ngân châm để thẳng tại mạch máu của Long Ứng Uyên. Đáy mắt nàng chỉ có gϊếŧ chóc cùng lạnh lùng, hơi dùng sức một chút, ngân châm trong tay liên đẩy vào thịt vài phần.
Long Ứng Uyên cũng không để ý, hai mắt vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Tố Tố, khẽ cười ra tiếng nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ Tố Tố sợ thua trẫm?
Trong mắt Long Ứng Uyên chứa đầy trào phúng cùng với kiêu ngạo làm Tố Tố thấy rất khó chịu.
Từ trước đến nay vốn không hề chịu thua bất cứ ai, cho nên Tố Tố liền ngước mắt khiêu chiến nói với hắn:
- Ta chấp nhận đánh cược, ngươi tiếp tục...
Long Ứng Uyên cười lộng lẫy, phản ứng của Tố Tố hoàn toàn nằm trong hắn dự tính. Long Ứng Uyên cố ý phả hơi thở vào mặt Tố Tố, sau đó trầm thấp cười nói:
- Tố Tố, ngươi xem, trẫm đã hạ thánh chỉ rồi. Vua không nói giỡn, hay là ngươi cùng trẫm thử sống chung trong một tháng, được không?
- Thử sống chung?
Ngân châm trong tay Tố Tố lại đâm vào sâu thêm.
Long Ứng Uyên giống như không cảm giác được ngân châm, mạng của hắn lúc này hoàn toàn nằm trong tay Tố Tố.
Hắn vẫn lười biếng cười như cũ, ôn nhu nói với Tố Tố:
- Được rồi, không thử sống chung! Chúng ta đánh cược, nếu trong vòng một tháng ngươi yêu trẫm, vậy thì phải gả cho trẫm, cùng trẫm thống nhất thiên hạ. Nếu trong vòng một tháng ngươi không yêu trẫm, vậy thánh chỉ kia liền trở thành phế thải, trẫn hứa sẽ đáp ứng ba điều kiện ngươi đưa ra.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Long Ứng Uyên lại âm thầm bổ sung. Đến lúc đó ngươi không yêu trẫm, trẫm liền mang theo toàn bộ giang sơn gả cho Tố Tố ngươi.
Hiện tại hắn không muốn lập tức doạ chạy tiểu nữ nhân thú vị này.
Tố Tố khẽ nhếch môi đầy châm biếm.
Ha hả, người nam nhân này thật sự dám muốn tình yêu của Thượng Quan Tố nàng?
Thực xin lỗi, Thượng Quan Tố nàng kiếp này không có tim, tất nhiên sẽ không yêu bạo quân Long Ứng Uyên này.
Tình yêu nàng đã dùng hết ở kiếp trước, một đời này nàng chỉ muốn làm một người không tim không phổi.
Nàng sẽ không cho người khác tình yêu, cũng sẽ không muốn tình yêu của người khác.
Tố Tố đưa mắt nhìn Long Ứng Uyên cười khẩy:
- Ha hả, ngươi tự tin ta sẽ yêu ngươi như vậy sao?
Long Ứng Uyên cười tà một cái, nói:
- Thử xem chẳng phải sẽ biết ngươi có thể trong vòng một tháng yêu trẫm hay không sao?
Thanh âm Long Ứng Uyên vẫn say lòng người như cũ, nhưng cũng mang theo nồng đậm khí phách đế vương. Mang theo nồng đậm tự tin cùng ngữ khí nắm giữ toàn bộ đại cục!
Thường nói lúc nam nhân tự tin rất có mị lực, quả nhiên không có sai. Long Ứng Uyên như vậy dường như quanh thân toả ra một vầng ánh sáng hấp dẫn tròng mắt Tố Tố.
Tố Tố bình ổn lại cảm xúc, ý cười bên môi càng rõ.
- Ha hả, được thôi, một tháng. Một tháng sau ta tới đưa ra ba cái yêu cầu.
Ngay sau đó Tố Tố muốn thu hồi ngân châm, nhưng còn chưa đợi nàng động thủ thì Long Ứng Uyên đã ra tay trước. Vốn dĩ ngân châm đâm vào trong cơ thể hắn đã lập tức biến thành tro tàn trong tay hắn.
Thân thủ của Long Ứng Uyên rõ ràng ở trên nàng, hơn nữa chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể dễ dàng lấy đi tính mạng nàng.
Tố Tố muốn nhìn thấu Long Ứng Uyên, phát hiện người nam này che giấu suy nghĩ quá kỹ, làm người khác căn bản không đoán nổi.
Đã bị hắn quấn lên, cùng hắn đánh cược một tháng thì một tháng vậy. Dù sao Thượng Quan Tố nàng cũng là một người vô tâm, bất kể là một tháng hay một năm đều sẽ không thay đổi kết quả, nàng sẽ không gả cho hắn.
Cuộc đời này nàng không có tim, không cần người khác yêu, càng sẽ không cho người khác tình yêu của mình.
Sau đó Tố Tố đứng dậy nhảy ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm...