Bạo Quân Độc Sủng Xấu Nữ

Chương 14: GHÊ TỞM CHẾT NGƯƠI (2)

Thượng Quan Tố nhìn vẻ mặt quan tâm của Long Tử Viễn, trên mặt ra vẻ kích động nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia cười lạnh.

Nếu nam nhân này đã đào hố cho nàng, vậy nàng liền nhảy hố, dù sao đám tỷ muội nhà này vốn ác độc, phụ thân lại vô tình.

- Ba tháng tiền bạc có phải hơi ít hay không? Còn có, tiền phạt ba tháng này của nhị muội hẳn là bồi thường cho nữ nhi... tay của Tố Tố rất đau... cần mời đại phu trị liệu, hơn nữa còn yêu cầu điều dưỡng thân thể... phụ thân, người xem lại yêu cầu này...

Thượng Quan Hạo thầm nén tức giận nói:

- Vậy phạt nhị muội ngươi một năm tiền bạc, tất cả số bạc này đều là của ngươi. Mặt khác, nếu muốn dược phẩm trân quý hoặc tiền bạc, ngươi cứ việc đến phòng thu chi lấy.

Thượng Quan Hạo cố tình nói trước mặt Tấn Vương. Đây không phải hắn nể mặt Thượng Quan Tố, mà là nể mặt Tấn Vương.

Long Tử Viễn thấy nữ nhân này đúng là thuận cột bò lên càng cao, khoé mắt hơi giật vài cái, vội nở nụ cười che giấu vẻ chán ghét đối với Thượng Quan Tố nơi đáy lòng.

Phế vật xấu nữ, lại còn là một con sói lòng tham không đáy. Ngay cả bạc của nhị muội mình cũng...

Nữ nhân như vậy nếu gả vào phủ Tấn Vương, không phải làm phủ Tấn Vương chướng khí mù mịt thì cũng khiến hắn không ngẩng nổi đầu trước mặt người khác.

- Cảm ơn phụ thân!

Thượng Quan Tố cực kỳ sung sướиɠ nói.

Thượng Quan Hạo ngay sau đó phân phó xuống dưới. Mà Thượng Quan Ngọc bên kia lại tức giận đến tận gan tuỷ...

Thượng Quan Hạo vừa muốn mở miệng nói với Long Tử Viễn về chuyện hôn sự của hắn và Tố Tố, Long Tử Viễn đã mở miệng trước, nói:

- Thượng Quan tướng quân, bổn vương hôm nay đến thăm Tố Tố. Tướng quân công vụ bận rộn, xin cứ tự nhiên, bổn vương có Tố Tố bên cạnh là được.

- Hì hì, đúng đó phụ thân. Tố Tố sẽ bồi Tấn Vương, Tố Tố còn muốn cùng Tấn Vương luyện tập chuyện động phòng nha!

Dứt lời, Thượng Quan Tố liền túm lấy tay Long Tử Viễn, chạy nhanh về phía Tố Viên.

Khuôn mặt vốn ôn nhuận của Long Tử Viễn lúc nghe thấy lời Thượng Quan Tố nói thì nháy mắt trầm xuống.

Những nữ tử thanh lâu kia còn không biết xấu hổ như xấu nữ Thượng Quan Tố này!

Theo cái lôi kéo của Thượng Quan Tố, vẻ mặt Long Tử Viễn tối sầm, đáy mắt quay cuồng sát khí.

Thượng Quan Hạo một lúc sau mới hoàn hồn lại, khẽ lắc lắc đầu, đi Thuý Viên trấn an Thượng Quan Ngọc.

Thượng Quan Tố trực tiếp kéo Long Tử Viễn vào viện của chính mình. Cũng may phủ Tướng Quân biết nàng hồi phủ, vẫn sai người dọn dẹp sạch sẽ Tố Viên.

Gương mặt xấu xí, nàng cười một cách đáng khinh, nói:

- Tấn Vương, hay là bây giờ chúng ta liền luyện tập chuyện phu thê một chút đi...

Long Tử Viễn còn chưa kịp lục soát người Thượng Quan Tố tìm hổ phù, ngược lại nghe thấy nữ nhân này chẳng biết xấu hổ muốn cùng hắn làm chuyện phu thê.

Hắn chợt nghĩ đến lời đồn trong thành Mạc Dương, vốn dĩ còn cảm thấy không thể tin, hiện tại nhìn thấy Thượng Quan Tố như thế, liền tin lời đồn là thật. Thậm chí cảm thấy Thượng Quan Tố còn không biết xấu hổ hơn cả trong lời đồn.

- Tố Tố, chuyện phu thê chờ ngươi và ta cử hành đại hôn xong mới có thể làm... Tố Tố, ngươi có nhìn thấy con hổ màu hoàng kim không?

Long Tử Viễn không muốn tiếp tục dây dưa với Thượng Quan Tố, cho nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tố, muốn từ trên người nàng nhìn ra dấu vết nào đó.

Hai tròng mắt đen nháy của Thượng Quan Tố lấp loé vẻ nghi hoặc, biểu cảm khó hiểu nhìn Long Tử Viễn nói:

- Tấn Vương, hổ hoàng kim gì cơ? Tố Tố không biết người đang nói cái gì?

- Tố Tố không biết, vậy có thể để bổn vương soát người hay không?

Long Tử Viễn không thể giải thích với Thượng Quan Tố, chỉ đành nói.

Thượng Quan Tố đột nhiên nở nụ cười:

- Hì hì...

Vừa cười vừa chảy nước miếng...

- Tấn Vương, nhìn ngươi giả bộ đứng đắn này! Mới nãy còn nói không muốn cùng Tố Tố làm chuyện phu thê, hiện tại liền muốn sờ Tố Tố. Được... chúng ta vào trong, Tố Tố cởi sạch quần áo, làm Tấn Vương ngươi lục soát người một lượt...

Thượng Quan Tố nói, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Long Tử Viễn làm hắn cảm giác mình như bị lột sạch quần áo, bị nhìn thấy tất cả.

Không chờ Long Tử Viễn phản ứng lại, Thượng Quan Tố đã túm hắn vào trong phòng của nàng.

Nàng giả bộ trước mặt Long Tử Viễn, gấp gáp cởi bỏ từng lớp quần áo trên người mình. Bộ dáng gấp gáp này làm sắc mặt Long Tử Viễn trắng bệch lại.

Động tác của Tố Tố rất nhanh, thoáng cái chỉ còn dư lại một tầng áσ ɭóŧ trắng trên người.

Quần áo đã cởi, nhưng hoàn toàn không có hổ phù Long Tử Viễn muốn tìm, cho nên hắn liền chắc chắn hổ phù không có khả năng ở trên người nàng.

Nếu đã xác định hổ phù không ở trên người nàng, vậy cũng không cần thiết ở lại đây nữa. Đặc biệt là Thượng Quan Tố này còn đối với hắn như hổ rình mồi, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

- Tố Tố, bổn vương đột nhiên nhớ ra còn có chuyện quan trọng phải về bẩm báo với hoàng thượng. Bổn vương cáo từ trước!

Trước lúc Thượng Quan Tố xoay người muốn nhào lên hắn, Long Tử Viễn đã sải bước rời đi. Dáng vẻ giống như chạy trốn!

......

Ở cửa Tố Viên.

Long Tử Viễn chợt đυ.ng phải Thượng Quan Hạo đang muốn tới đây ngăn cản Thượng Quan Tố.

- Tấn Vương đây là muốn đi sao?

Thượng Quan Hạo nhìn dáng vẻ giống như chạy trốn của Long Tử Viễn, đáy mắt đầy nghi hoặc.

- Trong phủ bổn vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý nên cáo từ trước!

Long Tử Viễn cố gắng bình tĩnh nói.

- Vậy hôn sự giữa Tấn Vương cùng Tố Tố?

Thượng Quan Hạo vội hỏi.

- Ngày khác bổn vương lại cùng tướng quân thương lượng về chuyện hôn sự với Tố Tố.

Dứt lời, còn không chờ Thượng Quan Hạo mở miệng, Long Tử Viễn đã nhanh chóng rời đi. Chỉ sợ lưu lại một khắc sẽ bị xấu nữ không biết xấu hổ kia bám lấy. Sau đó hắn sẽ không nhịn nổi mà trực tiếp đánh chết nàng tại phủ Tướng Quân.

Tuy xấu nữ Thượng Quan Tố này tự tìm đường chết, nhưng tuyện đối không phải hắn tự mình đến phủ Tướng Quân gϊếŧ nàng.

Long Tử Viễn nhanh chóng rời đi, trong lòng thầm thề.

Nữ nhân không biết xấu hổ như Thượng Quan Tố này, nhất định phải mau chóng gϊếŧ. Miễn cho đêm dài lắm mộng, sau khi đại hôn thì đã chậm.

Cho nên, Long Tử Viễn vừa đi, vừa ngẫm nghĩ trong đầu, nghĩ làm sao gϊếŧ chết Thượng Quan Tố một cách gọn lẹ, khiến người không biết quỷ không hay, cũng sẽ không hoài nghi hắn.