Tôi tên là Linh Châu, lúc nhỏ tôi cũng có một gia đình hạnh phúc. Cha thường nói rằng tôi chính là bảo bối nhỏ của ông, ông sẽ chiều theo mọi sở thích của tôi, ông dành tất cả tình yêu của mình cho gia đình nhỏ. Mẹ tôi là một người phụ nữ khá cá tính, khác hẳn tính cách trầm tĩnh của cha nhưng bà cũng rất yêu tôi, bà sẵn sàng hy sinh cho tôi mọi thứ.
Thế rồi năm tôi lên 10 tai nạn đã ập tới, một tai nạn xe hơi đã cướp đi 2 người mà tôi yêu thương nhất. Tôi nhớ bản thân đã khóc rất nhiều... Rồi anh đến. Tôi nhớ lúc đó anh cao hơn tôi nhiều lắm vì tôi chỉ đứng đến ngực anh, một có một đôi mắt hẹp, đôi mắt cất giấu mọi tâm tình, suy nghĩ của người sở hữu nó, đôi mắt mà suốt đời tôi chẳng thể quên.
Tôi được cha mẹ của anh nhận nuôi, họ là bạn thân thời đại học của cha mẹ tôi. Chú và dì nhận nuôi tôi vì chẳng ai trong họ hàng chịu rước lấy một cái "phiền toái" là tôi. Từ đó tôi sống với gia đình anh, mọi người không coi tôi là khách, chú dì rất thích tôi và luôn xem tôi như một người con gái ruột. Tính anh vốn lạnh lùng từ nhỏ nên anh không thể hiện nhiều tình cảm nhưng tôi cảm nhận được anh chấp nhận tôi là một thành viên ở trong nhà.
Mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp như vậy nếu tôi không nảy sinh thứ tình cảm đó. Tôi yêu anh. Tôi bắt đầu cảm thấy tim mình đập nhanh khi nhìn anh, tôi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn anh để ý tới mình nhiều hơn. Thứ tình cảm ấy cứ lớn dần lên và tôi không thể kiểm soát được nó nữa. Đêm tôi đủ 18 tuổi, tôi đã tỏ tình với anh nhưng rồi... anh nhìn tôi, một ánh mắt mà tôi không hiểu, anh chỉ đáp lại:
"Về phòng đi."
Trái tim tôi chợt trầm xuống, tôi nhìn anh trở về phòng, bóng lưng cao to ấy không quay lại nhìn tôi một lần. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy lòng ngực mình khó thở đến vậy. Tôi không hiểu tại sao anh lại như vậy, chẳng lẽ là do anh nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời của một đứa trẻ mới lớn. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy hận khoảng cách 6 tuổi giữa tôi và anh đến thế. Đêm 18 tuổi ấy tôi đã khóc rất nhiều và sự tự tin của tôi cũng biến mất từ đó. Tôi không còn dám gặp mặt anh nữa, tôi sợ phải đối mặt với ánh mắt chán ghét của anh.
Tôi luôn ngưỡng mộ tình yêu của chú và dì. Dù đã kết hôn hơn 20 năm nhưng họ vẫn luôn như những đôi chim ri quấn quýt lấy nhau, trao cho nhau những cử chỉ thân mật, dành cho nhau thứ tình yêu như thuở ban đầu. Vào một ngày đẹp của mùa thu, hai người quyết định sẽ đi du lịch vài năm cùng nhau. Theo chú nói thì đã đến lúc cô chú muốn nghỉ ngơi và bồi dưỡng tình cảm của 2 người. Thế là trong nhà giờ chỉ còn mình tôi và anh nhưng anh rất bận việc ở công ty nên số lần tôi thấy được anh chỉ là vài lần trong tháng.