Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 4

Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 4: CÔ ẤY NÓI NẾU KHÔNG PHẢI TÔI THÌ SẼ KHÔNG GẢ

“Trời ạ, không ngờ em trai bây giờ lại đẹp trai như vậy.” Khi Cao Hạo tắm rửa sấy tóc xong, mặc một chiếc áo sơ mi trắng lên người, Mộ Dung Tuyền Kha đi vào bỗng cảm thấy sững sờ.

“Đâu có?” Cao Hạo ngượng ngùng đáp, anh luôn cảm thấy thiếu tự tin khi nói chuyện với Mộ Dung Tuyền Kha. Cô đã thay một chiếc váy dạ hội màu đen, hở vai và lưng, có viền ren xuyên thấu, trên chân vẫn là một đôi giày cao gót màu đen, không có nét trưởng thành của ban ngày nữa mà trở nên nữ tính hơn.

“Chị Tuyền Kha, rất lâu rồi em không được ăn những món chị nấu, hay là hôm nay ăn cơm ở nhà được không?”

“Không được, sau này còn nhiều cơ hội ăn những món chị làm, hôm nay chị đưa cậu đi ngắm các cô gái. Cam đoan ai cũng xinh đẹp hoàn mỹ.”

“Em không tin. Chẳng lẽ có người xinh đẹp như Chị Tuyền Kha sao?” Cao Hạo nói nghiêm túc.

“So với chị đẹp hơn nhiều, chị của em giờ già rồi không ai cần.” Mộ Dung Tuyền Kha lúc đầu nói vẫn còn khá nhẹ nhõm, thế nhưng về sau giọng điệu lại thay đổi, cô nghĩ đến mình đã 27 tuổi, đúng là đã đến tuổi kết hôn, nhưng người đó ở đâu?

Trước mắt sao? Chàng trai này mới hai mươi tuổi, cậu ấy cần mình sao?

“Chị Tuyền Kha, chị không hề già, trong lòng em chị mãi mãi là người xinh đẹp, trẻ trung nhất.” Cao Hạo vừa đi giày vừa nói.

“Cái miệng em đúng là ngọt ngào, chị đi xuống trước, em nhanh một chút.” Mộ Dung Tuyền Kha đi giày cao gót khoan thai, duyên dáng bước ra ngoài, nhìn tấm lưng kia, khóe miệng Cao Hạo vô thức mỉm cười, người phụ nữ này nếu như mình chinh phục được thì tốt biết bao.

Cũng không biết cô ấy có nhớ hồi còn bé không?

Cô ấy từng nói không phải tôi cô ấy không cưới!

Mộ Dung Tuyền Kha đưa Cao Hạo đến phố đi bộ ở trung tâm thành phố Thành phố Viễn Nam, quán rượu tên là Hoa Tửu, trang trí cổ điển lịch sự tao nhã, đèn cũng theo phong cách cổ kính, chưa kịp đi vào đã có hai cô gái xinh đẹp, dáng cao gầy mặc sườn xám nghênh đón.

“Cô chủ, mọi người đã đến.” Mộ Dung Tuyền Kha vừa đi vào, nhân viên lễ tân đã vội vàng chạy ra chào, cô chính là cổ đông lớn nhất của quán rượu này.

“Được, Lâm Vũ Triều đâu?”

“Cô ấy nói sẽ đến ngay bây giờ.”

“Biết ngay là người này sẽ không đến đúng giờ.” Mộ Dung Tuyền Kha oán trách một câu sau đó được lễ tân đưa tới một gian phòng ở phía trước.

“Em trai, em nhất định phải nếm thử rượu hoa đào và rượu hoa hồng ở đây.” Mộ Dung Tuyền Kha chưa mở cửa đã nói với Cao Hạo như vậy.

“Chị Tuyền Kha, cuối cùng chị đã tới.”

“Đúng rồi, cũng khiến cho chúng tôi đợi đến nỗi tim gan sắp không chịu nổi rồi.” Mộ Dung Tuyền Kha vừa đẩy cửa vào, tiếng phụ nữ bên trong liên tiếp vang lên, lúc này Cao Hạo đang bị che ở phía sau cửa, chỉ cảm thấy vẻ mặt căng thẳng.

“Mọi người đừng có vội, để tôi giới thiệu cho mọi người một anh chàng đẹp trai, tiểu thịt tươi nha.” Mộ Dung Tuyền Kha kéo Cao Hạo từ phía sau ra: “Đây là Cao Hạo, em trai tôi, thế nào? Đẹp trai không?”

Cao Hạo liếc nhìn những người đang ngồi trên ghế, cảm giác như muốn ngừng thở, tất cả bọn họ đều là người đẹp, mặc dù khí chất không được như Mộ Dung Tuyền Kha, nhưng ngoại hình, vóc dáng mỗi người đều không hề thua kém.

“Đúng là có số đào hoa rồi.” Cao Hạo thầm nghĩ, bất kì một người phụ nữ nào ở đây ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng có thể hạ gục những hot girl trên mạng.

“Tuyền Kha, tôi không đến muộn chứ?” Trong khi Cao Hạo còn đang lẩm bẩm trong lòng, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, sau đó nhanh như tốc độ ánh sáng, anh bị một cô gái đẩy sang một bên.

“Cô không đến muộn đâu, Lâm đại mỹ nữ sao có thể đến muộn?” Mộ Dung Tuyền Kha bất đắc dĩ nói, sau đó tìm một chỗ ở gần đó ngồi xuống.

“Lâm Vũ Triều?” Đợi đến khi Cao Hạo thấy rõ ràng thì rất kinh ngạc, đây không phải người đẹp đã gặp ở trong cửa hàng thôn quê đó sao?

Cho đến bây giờ, anh cảm thấy trừ Mộ Dung Tuyền Kha ra thì Lâm Vũ Triều là xinh đẹp nhất.

Hôm nay Lâm Vũ Triều mặc trang phục của hộp đêm, một chiếc váy vai lệch màu đen bó sát, có thể nói Lâm Vũ Triều là một người phụ nữ rất biết cách ăn mặc, dưới ánh đèn, hai chân trắng nõn thon dài của cô kết hợp với chiếc váy màu đen tạo thành sự tương phản rất rõ ràng, mang hương vị của một người phụ nữ trưởng thành.

Lâm Vũ Triều liếc Cao Hạo, mắt bỗng nhiên sáng lên, hiển nhiên cũng nhận ra nhưng không nói, chỉ dùng giọng điệu quyến rũ hỏi: “Đây chính là tiểu thịt tươi mà người đẹp Tuyền Kha giới thiệu à? Lão nương bây giờ thay đổi khẩu vị, thích ăn thịt khô già.”

Lâm Vũ Triều vừa nói xong, cả đám người đẹp từ lớn đến nhỏ đều không nhịn được che miệng cười duyên.

“Được rồi, cô bớt phóng túng một chút, anh chàng đẹp trai chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô, đừng có làm người ta sợ.” Một người phụ nữ đang ngồi nói, người này trông cũng rất nữ tính, cao ráo đầy đặn, ăn mặc khá thời thượng.

“Anh đẹp trai, xin chào, tôi tên là Ngô Quân Như, anh có thể gọi tôi là Như.” Cao Hạo vừa ngồi xuống, một cô gái chủ động giới thiệu, cô gái này chắc chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cao khoảng một mét sáu, khuôn mặt tròn mềm mịn, đường nét thanh tú, mặc một cái áo thun trắng, có in hình gấu Teddy to đùng, trông rất dễ thương.

“Xin chào, tôi tên là Cao Hạo.” Hiện tại Cao Hạo cảm thấy hơi bối rối, đối mặt với nhiều người đẹp như vậy, cho dù trong lòng có ý muốn làm bậy mãnh liệt cũng không thể làm mà không dè chừng gì.

“Anh trai, anh có bạn gái chưa?”

“Chưa có.”

“Vậy tốt quá rồi, tôi cũng chưa có bạn trai đâu, tôi có thể làm bạn gái của anh không?” Ngô Quân Như phồng má, rất nghiêm túc nhìn Cao Hạo. Vẻ mặt ngây thơ kia làm cho người khác rất yêu thích.

“Như, bây giờ em còn nhỏ, chí ít cũng phải lên đại học mới có thể yêu đương nha.” Mộ Dung Tuyền Kha véo cái cằm đầy thịt của Ngô Quân Như.

“Đúng đấy, em có thể nói với anh trai này, bảo anh ấy chờ em là được.” Lúc này, Lâm Vũ Triều cũng nói theo, nhưng nhìn nét mặt và giọng điệu của cô không giống như khuyên bảo, mà giống như cười trên nỗi đau của người khác.

Đáng chết chính là hiện tại Lâm Vũ Triều ngồi đối diện Cao Hạo, từng biểu cảm hay động tác nhỏ của anh đều lọt vào mắt cô, nhìn thấy anh thẹn thùng chắc chắn Lâm Vũ Triều có cảm giác mánh khóe của mình đã thành công, lúc trước đã trêu mình một lần rồi, lần này lại tiếp tục dùng chiêu cũ.

“Được rồi, Tiểu Hạo, để chị giới thiệu cho em, đây là Đường Khuê, về phần làm gì, thì sau này có cơ hội tiếp xúc sẽ biết.”

Cao Hạo và Đường Khuê mỉm cười chào nhau, cô gái này có chiều cao không tệ, hơn nữa khá đoan trang, cảm giác khí chất gần giống Mộ Dung Tuyền Kha.

“Còn đây là Lạc Thanh Mai, cũng là sinh viên đại học Thành phố Viễn Nam chuyên ngành Văn học, nói không chừng sau này ngồi cùng bàn em cũng nên, em nên lấy lòng một chút đi.” Cao Hạo mỉm cười với Lạc Thanh Mai, nhưng cô ấy không có biểu hiện gì, làm cho người khác cảm giác đây là một cô gái lạnh lùng, không phải kiểu lạnh lùng trong công việc của Mộ Dung Tuyền Kha, mà là người khó gần trong mọi trường hợp.

Nhưng sau này học cùng trường với người xinh đẹp như thế vậy, Cao Hạo vẫn cảm thấy đó cũng là một loại hạnh phúc.

Mộ Dung Tuyền Kha tiếp tục giới thiệu thêm vài người, tất cả đều là người đẹp, chỉ có thể phân biệt ngực to ngực nhỏ mà thôi, cuối cùng Cao Hạo cũng cảm nhận được cảnh tượng rối loạn mê người trước mắt.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp em trai nhỏ đẹp trai như vậy, mọi người có muốn uống một chút rượu không?” Lâm Vũ Triều rót đầy cho mình, sau đó cầm bình rượu nhìn Cao Hạo, đôi mắt có vẻ đắc ý.

“Tôi không biết uống rượu, Chị Tuyền Kha chị cũng biết mà, giúp em giải thích một chút.” Khuôn mặt Cao Hạo tối lại, từ nhỏ đến giờ anh thực sự không uống rượu.