Trăm triệu không thể chặt đứt con đường tiền tài này được!
Quả thực. Chỉ trong thời gian một tuần, Triệu Hạo và Cẩu Toàn mỗi người đã chia nhau gần 1.000 đô la với mức lương hàng tuần là 1.000 đô la thì tìm cách kiếm tiền nhanh như này ở đâu ra?
Vì vậy, Triệu Hạo bắt đầu sáng tạo một bộ mới trong khi sao chép kinh thư. Lần này hắn viết dài hơn!
Ừm, "Phong Vân"? Hay còn là "Nhật ký thời đại"?
Ah, có!
“Young Lady”!
Tên tiếng Trung là "Người phụ nữ trẻ tuổi"!
Cái này có thể được viết thành một quyển!
Ý văn của Triệu Hạo giống như nước chảy, mạch suy nghĩ linh hoạt giống như nước băng tan, chữ viết như thần, viết đến mức cả người cứng đờ!
Ngắn ngủi trong hai giờ đã viết được gần 10.000 từ!
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
"Xin chào? Cẩu Toàn sao, vậy thì cậu tới đi, tôi đang ở nhà, đúng lức đến xem tác phẩm mới của tôi.”
Cẩu Toàn nói có chút chuyện muốn tìm Triệu Hạo tư vấn một chút, nói đó là đồ cổ.
Mặc dù Triệu Hạo chỉ mới nghiên cứu phương diện này được một tuần nhưng không thể từ chối.
Hơn bốn mươi phút sau, Cẩu Toàn đạp xe ọp ẹp cũ nát đến nhà Triệu Hạo.
Vừa bước vào cửa Triệu Hạo đã giật mình: "Ah, mẹ nó, đầu cậu bị làm sao vậy? Sao cậu có thể mang một một túi lớn như vậy!"
Đầu Cẩu Toàn được bao phủ bởi một cái túi to bằng một nắm tay! Giỏi thật đấy! Khoa trương giống y như nhân vật trong truyện tranh! Thật đáng sợ!
Cẩu Toàn mang theo một loạt biểu cảm, kêu thảm thiết: "Đừng nói nữa! Không phải cậu đang làm việc trong một cửa hàng đồ cổ sao, tôi nghĩ tôi có thể nhặt được một món nào giá hời không mà không đúng phải là nhặt được một thứ gì đó hay không. Hôm qua, tôi thực sự đã mua một miếng ngọc bích với giá thấp ở chợ đồ cũ..."
"Tôi cũng không biết nó tốt hay xấu nhưng nhìn nó trông khá tốt vì vậy tôi đã mua nó với giá tám đô la. Như thế nào đi nữa thì cũng phải lừa bán cái này đi với giá hơn một chục đô la? Nhưng lúc đó, tôi lại nghĩ đến đại sư phụ Trí Điên, trong lòng tôi lại nhớ đến nhiều năm đại sư phụ đã chăm sóc tôi như vậy. Dù sao thì tôi cũng phải báo đáp một... hai... như này chứ. Nếu tôi đưa ngọc này cho sư phụ thì chẳng phải là tốt lắm sao?"
Triệu Hạo kỳ quái nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó sư phụ đánh tôi một cái thật mạnh! Cậu xem cho tôi đi tại sao lại xảy ra chuyện như này và còn đánh tôi một cái!"
Trong lòng Triệu Hạo nói: Giỏi thật đó, có thể bị đập như vậy vào đầu mà cũng chỉ để lại một vết thương ngoài da.
Cái trống như một cái túi lớn vậy mà Cẩu Toàn cũng không bị chấn não và cũng không biết là cậu ta có chặn lại hay không hay là vị đại sư kia công phu cao tay nên thu phát tự nhiên.
Cái người đại sư phụ Trí Điên này, Triệu Hạo biết.
Hóa ra cách nhà Cẩu Toàn không xa có một ngôi miếu hòa thượng của người Tống, được gọi là đền Phúc Lộc.
Đền Phúc Lộc này không lớn, chỉ có một hòa thượng, pháp danh là Trí Điên.
Cẩu Toàn đã được vị sư phụ này chăm sóc từ khi còn nhỏ, vì vậy cậu ta sùng bái văn hóa Đại Tống đến như vậy còn hận không thể thay đổi huyết thống thì vị sư phụ này chắc chắn là nguyên nhân chiếm phần lớn lý do.
Thành thật mà nói, nó còn có ảnh hưởng hơn nhiều so với người cha mà cậu ta chưa bao giờ gặp.
Ở quận Queens, Brooklyn và các khu vực lớn khác, có rất nhiều người da đen sống nương tựa vào mẹ của họ và đến năm mười bảy hoặc mười tám tuổi, họ sẽ tự kiếm sống mà không biết cha họ là ai.
"Sao tôi có thể đánh cậu mạnh như thế được? Đó là loại ngọc bội gì, cậu cầm đến đây tôi xem một chút."
Cẩu Toàn lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi rồi lấy ra một khối ngọc bội đặt trong tay Triệu Hạo.
Triệu Hạo vừa nhìn thoáng qua, thứ này chắc hẳn là mặt dây chuyền ngọc bích, hình bầu dục, đường kính khoảng hơn bốn centimet một chút, màu xanh nhạt, họa tiết ấm áp.