Trong "Bảy Chương Bí Kinh Huyền Quân" có nói: Tôi thường nghe nói không phải những người siêng năng đi tìm kiếm tri thức mà là những người biết siêng năng đi tìm kiếm mọi người. Nhưng tôi biết điều đó là sai. Những người biết nó không đi tìm kiếm người khác mà thực tế là họ đuổi mọi người đi. Những người tàn nhẫn vô tình ngoài đó giống như một con đại bàng đang đuổi theo một con thỏ.
Ý nghĩa: Tôi nghe nói không phải con người không ngừng theo đuổi kiến thức mà là kiến thức không ngừng chạy theo mọi người. Nhưng tôi biết tuyên bố này là sai. Kiến thức không phải chạy theo con người mà là rượt đuổi con người. Cuộc rượt đuổi của nó rất tàn bạo và vô cảm, giống như con chim ưng và con chó đang săn bắt một con thỏ.
Vì vậy, rất nhiều lần, bạn muốn không tiếp xúc nhưng vẫn không thể làm được.
Bởi vì một khi đã bị cuốn vào một số sự việc như vậy thì những kiến thức nguy hiểm đó sẽ chủ động đuổi theo bạn! Và bạn không thể trốn thoát!
......
Chú Thiết tìm được một quyển sách nặng rồi đưa cho Triệu Hạo rồi lại đưa cho hắn một cây bút và giấy.
"Cứ nhìn theo chữ và hình vẽ trong kinh thư này. Đây là những kiến thức cơ bản, chắc cậu sẽ mất khoảng vài tháng mới có thể vẽ lại được nó... Đừng hỏi, cứ sao chép nó lại rồi khi nào điều kiện tự nhiên ta sẽ cho cậu biết."
Triệu Hạo nhìn cuốn kinh thư kỳ lạ trước mặt, kinh thật, nó dày như một cuốn từ điển mới vậy!
Nhưng lại không có nhiều nội dung bởi vì một tờ đã dày hai hoặc ba mm cộng thêm bìa mặt và các trang sách cũng không biết là làm từ vật liệu gì, giống như là da hay nút bần*?
*cái nút làm bằng gỗ trong mấy chai rượu
Tóm lại, eo không còn đau, chân không đau, trên đầu mỗi trang đều đính mấy chục trang bình thường!
Triệu Hạo cầm lên nhìn mặt sau: Nhà Sách Tân Tống xuất bản năm 1937, ấn phẩm nội bộ của Viện Trung ương Đạo Lục, nghiêm cấm truyền bá ra bên ngoài!
Triệu Hạo: ?, đùa hắn sao? Thế giới Bên Trong còn có sách lậu sao? Chú Thiết lấy thứ này từ đâu ra vậy? Biquge sao?
Kỳ lạ hơn nữa là những chữ trong quyển sách này!
Theo lời của chú Thiết, thứ này là kinh thư. Nhưng Triệu Hạo hoàn toàn không biết những chữ này.
Nó giống như chữ Triện bị uốn cong vậy, có hơi giống với chữ tượng hình. Nhưng các nét vẽ lại là thanh tao và giàu trí tưởng tượng.
Nó giống như một đồ án được mấy con giun đất đã uống say mà tạo thành vậy! Cái này thì sao chép thế nào được? Đây mà là vẽ sao!
Hơn nữa chữ lại không được tự nhiên, chỉ cần nhìn vào nó là trong lòng hắn đã tràn ngập một trận khó chịu.
Thậm chí Triệu Hạo nhìn chằm chằm vài chữ đã sững sờ, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì lại phát hiện đã lâu lắm rồi!
Triệu Hạo thấy chú Thiết đang loay hoay với đồ vật cũ một mình, cũng không quan tâm đến bản thân. Trong lòng nói: "Sao chép nó! Muốn làm gì thì làm!”
Không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, thái độ này không đủ sao?
Đây là cách người siêu phàm học nghề sao! Theo lời nói của chú Thiết thì ngoài một số kiến thức cơ bản về người siêu phàm, chú còn có thể dạy hắn một số kiến thức về đồ cổ.
Nếu chuyện này đặt vào thời cổ đại thì sau khi học xong ba năm thì phải trả học phí cho người dạy trong năm năm!
Chưa kể đến một số đệ tử khép kín, đó là sẽ gửi một khoản trợ cấp cho thầy dạy trước khi người đó chết.
Sao chép! Một chút kiên nhẫn này Triệu Hạo vẫn phải có.
Nhưng thứ này thực sự rất kỳ lạ, không phải là chuyện muốn sao chép là có thể sao chép được nó!
Triệu Hạo vẽ một con mèo và một con hổ nhưng sững sờ một lúc thì hắn vẫn không vẽ được nét nào.
Hơn nữa nếu nhìn chằm chằm vào "từ" đó và suy ngẫm thì thường sẽ gặp phải một số tình huống tinh thần đặc thù.
Không thể tập trung còn sẽ bị phân tâm một cách khó hiểu và thậm chí còn xuất hiện ảo giác thính giác. Rồi lại đột nhiên nhớ ra một số chuyện, tâm trí khó bình tĩnh, tinh thần như bị thôi miên, buồn bã và cáu kỉnh,...