Dù sao đi chăng nữa, cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc.
Hiện tại hắn cũng có thể được xem như là một nhân viên chính phủ, mặc dù chỉ là cộng tác viên nhưng ít nhất cũng không cần phải lo lắng nghĩ xem phải trả lời những câu hỏi của cảnh sát như thế nào nữa!
Những chuyện hắn trải qua hôm nay thực sự quá ly kỳ, Triệu Hạo không còn sức để nghĩ ngợi gì nữa, hắn chỉ muốn mau mau trở về ngôi nhà nhỏ đơn sơ của mình, ăn một bữa tối dồi dào năng lượng rồi đánh một giấc. Những chuyện khác cứ để ngủ dậy rồi tính sau!
Kha Nhĩ Đặc rất quan tâm Triệu Hạo, cố ý cử người đánh xe chở hắn tới một ga tàu gần đó.
Lúc này Triệu Hạo mới nghĩ tới chuyện xem thử xem mình đang ở đâu.
Căn cứ vào bản đồ các tuyến tàu điện ngầm, hắn phát hiện ra mình đang ở tại một khu vực giáp biển của Brooklyn.
Nơi này rất thưa người, hầu như không thấy có cộng đồng dân cư lớn nào. Trái lại, có không ít cơ quan với những cái tên khác thường mà Triệu Hạo chưa từng nghe nói bao giờ.
Nhà của Triệu Hạo nằm ở vùng ngoại ô của quận Queens, cách chỗ hắn đang đứng ít nhất hai mươi mấy cây số!
May mà vẫn tiện đi tàu điện ngầm.
Tuy nhiên, đi tàu điện ở Thành Tự Do chắc chắn không phải là một trải nghiệm dễ chịu gì.
Thành Tự Do là đại đô thị quốc tế, đúng là nó rất phồn vinh, rất phát triển. Chẳng hạn như tàu điện ngầm, nơi này là một trong những thành phố đầu tiên trên thế giới có đường tàu điện. Từ tận bảy mươi năm trước.
Vấn đề là Thành Tự Do vẫn liên tục mở rộng thêm những tuyến đường tàu điện mới nhưng những tuyến tàu điện ngầm từ đời ông cố cọm thì vẫn còn được tiếp tục sử dụng cho tới ngày nay, chỉ tiến hành tu sửa định kỳ. Điều này dẫn tới hệ quả là một số tuyến đường đã xuống cấp, cơ sở vật chất dơ dáy, bẩn thỉu hết sức tệ hại.
Triệu Hạo đi cầu thang bộ xuống dưới tầng hầm ngầm, những viên gạch men nhỏ ốp hai bên vách tường vỡ vụn lỗ chỗ xen lẫn với những vị trí đã được tu bổ lại nhưng vẫn còn để lại dấu vết. Dưới chân tường có những vết nước đọng màu vàng nâu chứng tỏ nơi này thường xuyên có người tiểu bậy.
Hắn đi tiếp vào trong nhà ga, trông thấy một dãy ghế ngồi đợi tàu, mười chiếc thì hỏng hết sáu chiếc, số còn lại cũng cực kỳ bẩn thỉu.
Ngay gần đó còn có một thùng rác to đã chất đầy ứ ự. Không biết đã bao lâu rồi không có người tới dọn, rất nhiều rác rưởi như túi hàng hóa hay vỏ trái cây nằm rơi vãi ở xung quanh biến nó thành một bãi rác mini!
Kinh khủng nhất là Triệu Hạo còn nhìn thấy gần đó có hai con chuột ló đầu ra nhìn!
Ánh đèn mờ tối, trang thiết bị cũ kỹ, không gian chật chội… Nếu điều kiện kinh tế cho phép, người ta rất ít khi đi tàu điện, bọn họ thà vẫy xe hoặc tự lái xe rồi chịu cảnh tắc đường còn hơn.
Triệu Hạo không rảnh phê phán chủ nghĩa tư bản lạc hậu, mục nát, không quan tâm tới đời sống của nhân dân, hắn chỉ muốn về nhà.
Hắn đứng đợi mười mấy phút thì có một chuyến tàu điện chạy tới. Triệu Hạo đi qua bảy, tám trạm tàu điện rồi xuống tàu, đổi sang đi xe buýt. Hắn còn phải tốn ít nhất ba mươi phút trên xe buýt nữa!
Trong lúc Triệu Hạo đang ngồi lắc lư qua lại, sắp ngủ thϊếp đi thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên mấy tiếng súng nổ!
"Bằng bằng bằng!”
Triệu Hạo giật mình, bất giác cúi thấp người xuống.
Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cảnh sát phát hiện ra một người da đen không mang theo giấy tờ tùy thân không?
Hắn nhìn trộm ra ngoài cửa sổ, kết quả trông thấy một người da đen nhỏ gầy chạy ra từ một cửa hàng tiện lợi, một tay cầm một mớ tiền mặt xếp lộn xộn, tay kia cầm một khẩu súng lục, vừa chạy vừa ngoái người lại nổ súng.
Không ngờ trong tiệm lại có một người khác xông ra, hai tay vác một khẩu súng Shotgun, bắn liền mấy phát đạn.
Triệu Hạo thấy họng súng của người kia tóe lửa mấy lần, tiếng đùng đoàng nổ ầm ĩ, sau đó người da đen kia lập tức ôm chân ngã xuống đất kêu rên.