Linh năng bình thường không thể nhìn thấy chúng, hầu hết những sinh vật quỷ dị kia không phải dạng thực thể như phản hồn thi, cho nên người bình thường hoàn toàn không hề nhìn thấy, thậm chí người siêu phàm bình thường cũng không nhìn thấy chúng.
Nếu đánh nhau mà không nhìn thấy kẻ địch thì đừng mơ tới chuyện giành chiến thắng.
Đây cũng là lý do mà Bàn Tử nói rằng rất nhiều môn phái ở Đại Tống đều có phương pháp để gia tăng linh thị tạm thời, có thể giúp người siêu phàm “nhìn” thấy linh năng hoặc sinh vật siêu phàm có độ thần bí cao trong một khoảng thời gian ngắn, chẳng hạn như mở thiên nhãn hay thị giác linh năng chẳng hạn.
Tuy nhiên hầu hết người siêu phàm đều rất nhạy cảm. Thông thường bọn họ có thể cảm nhận được sự xuất hiện và dao động sóng của linh năng ở khoảng cách gần như con người có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ vậy.
Chuyện này không dựa vào năm giác quan, cũng không dựa vào giác quan thứ sáu mà là do linh năng của mình nhận ra linh năng của người khác.
Có những người có linh năng bẩm sinh cực kỳ nhạy cảm, họ chính là những người có điểm kiểm tra linh thị từ 5 trở lên, những người này có thể trực tiếp cảm nhận được linh năng. Ở phương Tây họ được gọi là người siêu cảm, nhóm này có số lượng cực kỳ ít ỏi.
Linh năng của người siêu cảm thường là năng lực có liên quan tới khả năng nhận biết, cho nên họ cực kỳ nhạy cảm.
Thậm chí, có những người siêu cảm có thể xác định vị trí hay nhìn thấy, nghe thấy một vật từ khoảng cách xa, hiểu thấu tiền căn hậu quả, có thể tìm kiếm, định vị người và vật, v.v…
...
Người đàn ông da trắng đọc bản báo cáo xong gật đầu: “Nuôi quỷ à? Tôi biết rồi! Đi gặp ngươi siêu cảm quý giá kia trước đã! Đây là một hạt giống tốt hiếm có…”
Triệu Hạo vừa mới uống hết ly cà phê thì một người đàn ông da trắng tới.
Một tay hắn ta cầm một xấp tài liệu, tay còn lại cầm một hộp giấy đựng bánh donut sặc sỡ đủ mọi sắc màu.
"Anh Triệu đã đợi lâu rồi phải không, chắc hẳn anh cũng đã đói bụng rồi, nếu anh không chê thì ăn chung với tôi mấy chiếc bánh nhé. Bánh donut này cực kỳ ngon!” Nói rồi hắn ta ngồi xuống bên cạnh bàn đối diện.
Hắn ta nói được tiếng Hán, hơn nữa còn phát âm rất chuẩn. Điều này ít nhiều khiến Triệu Hạo cảm thấy đôi chút thân thiết và thả lỏng tinh thần.
Khi đang ở chỗ mà mình không hiểu rõ, đáng lẽ ra hắn không nên ăn gì cả nhưng Triệu Hạo thật sự đói không chịu nổi.
Bữa trưa ở ngôi nhà cũ vừa mới bắt đầu thì hắn đã phải bỏ chạy để trốn khỏi tay Hải Đức Cách Nhĩ, sau đó không chỉ phải đánh nhau kịch liệt mà bản thân hắn còn bị thương không nhẹ, lúc này chắc đã là chiều tối rồi!
Nếu không phải được nhân viên y tế xịt cho một loại thuốc dạng phun sương mát lạnh nào đó không biết tên và sơ cứu cho cánh tay của hắn khi làm kiểm tra thì chắc có lẽ lúc này nó đã sưng vù tới độ không thể nhấc lên nổi nữa.
Ăn một cái, chỉ ăn một cái thôi! Thực ra mình không thích ăn đồ ngọt lắm… Ôi mẹ ơi, ngon quá!
Triệu Hạo cầm một chiếc donut lên rồi nhanh chóng chén sạch, sau đó không hề khách sáo mà tiếp tục lấy thêm một chiếc nữa…
Dù sao cũng đã ăn rồi còn khách sáo làm gì đúng không?
Tuy nhiên lần này hắn ăn chậm lại, cộng thêm ly cà phê vừa uống, bụng đã được lót dạ, ít nhiều hắn cũng đã thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
Hắn vừa ăn vừa quan sát người đàn ông kia.
Hắn ta vừa ngậm chiếc bánh donut trong miệng vừa điền gì đó vào tờ phiếu…
Đối phương là một người đàn ông da trắng, không đẹp cũng không xấu, mặt mũi bình thường, không có gì đặc biệt, trông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, tướng tá hiền lành, thái độ cũng ổn, xem chừng khá dễ làm thân.
Đương nhiên, chắc hẳn người này có đẳng cấp không hề thấp ở cục thần bí, không thể xem thường được.
Đường chân tóc của người này khá cao, có dấu hiệu bị hói. Giữa mùa hạ nóng nực như thế này, chắc hẳn hắn ta cảm thấy da đầu rất mát mẻ.
Được thôi, nói người ta hói thì không được hay ho cho lắm, chi bằng gọi là “tuổi trẻ hoang liêu” nhỉ?