Đến lúc đó cảnh sát hỏi hắn lúc đấy hắn đang làm gì? Tại sao lại bỏ đi luôn? Có phải bốn người kia bị hắn gϊếŧ hay không, còn khinh nhờn thi thể?
Nhiều khi cảnh sát A Mỹ Thụy Khoa không quá quy củ, vì có thể phá án bọn họ không ngại sử dụng một ít thủ đoạn không bình thường! Thậm chí ngay cả khi có thể kết thúc vụ án thì có đôi khi sự thật không quan trọng.
Chẳng lẽ hắn phải nói với bọn họ mọi chuyện là do con khỉ đột biến dị Hải Đức Cách Nhĩ gây ra rồi bị hắn gϊếŧ ngược lại sao?
Vậy còn không bằng nói là do người ngoài hành tinh làm đi!
Nói sự thật thì không ai tin, nói dối cũng không nói được.
Má nó chứ!
Nhưng thi thể kỳ lạ của Hải Đức Cách Nhĩ và cặp chị em sinh đôi kia, họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được?
Cũng không chắc chắn, có lẽ họ muốn làm giải quyết mọi chuyện rồi trực tiếp ấn án gϊếŧ người mà xong, coi như hắn chịu tội thay đi!
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc vừa xuyên qua gặp phải cục diện như vậy, thật là khó khăn mà!
...
Ngay khi Triệu Hạo ngồi trên mặt đất suy nghĩ khổ sở xem có nên trở thành một nghi phạm bỏ trốn hay không thì có một người đàn ông mặc áo đuôi tôm, đội mũ phớt, chống gậy lộng lẫy xuất hiện ở dưới tầng hầm của tòa nhà cổ này.
Đây là một người da trắng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cao gầy, trông rất lịch sự.
Hắn ta nhìn quanh không khỏi tiếc nuối nói: "Chậc chậc, không ngờ ta chỉ đi một lát thôi, vậy mà ngươi lại để cho người ta gϊếŧ chết. Thật sự là không biết cố gắng nha! Hải Đức Cách Nhĩ, ngươi đã phụ kỳ vọng của ta!”
Chỉ chốc lát sau, người trung niên ăn mặc như thân sĩ kia không chút tiếng động đã xuất hiện ở lan can lầu hai, đang nhìn chăm chú vào Triệu Hạo đang ngồi trên mặt đất suy nghĩ khổ sở cùng với gương mặt ủ rũ.
"Xem ra mình phải tự tay thu dọn mớ hỗn độn này thôi." Hắn nắm lấy cây gậy phương Tây chống lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn dừng lại rồi nhìn về phía một bức tường.
“Có những người khác bước vào... Quên đi, dù sao cũng chỉ là một con sâu nhỏ.”
Về phần Hải Đức Cách Nhĩ đã chết, quân cờ đã chết đã không có giá trị chứ đừng nói đến việc báo thù cho hắn.
Vậy mà lại bị một người thường gϊếŧ chết, cũng quá là phế vật! Lãng phí tâm huyết của hắn ta.
Ngay lúc người trung niên kia lặng lẽ nấp đi ở tầng hai thì bỗng nhiên Triệu Hạo cảm giác có hơi không đúng, bây giờ hắn có hơi thần hồn nát thần tính.
"Ai?" Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, trong tay cầm một cái chân ghế.
Hắn ép mình đừng chỉ vì cho bản thân thêm can đảm cộng thêm gia tăng cảm giác an toàn mà làm lộ Đao Đồ Long, để thời khắc mấu chốt có hy vọng lật bàn.
Năm sáu giây trôi qua, đại sảnh yên tĩnh không hề có động tĩnh gì.
Triệu Hạo thở phào nhẹ nhõm, bản thân hắn đúng là bị rắn cắn một trận mười năm sợ dây thừng!
Mà ngay khi hắn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: "Sao cậu lại hét lớn làm cái gì? Làm tôi giật mình!"
Câu này nói tiếng Trung Quốc! Đó là tiếng Trung Quốc!
Phải biết rằng, vị trí Triệu Hạo đang ở là Thành Tự Do của A Mỹ Thụy Khoa, nếu như dựa theo phương hướng kiếp trước thì nơi này là nước Mỹ keo kiệt!
Đột nhiên trong một quốc gia nói tiếng Anh lại xuất hiện một câu tiếng Trung Quốc!
Sau đó, có một tên béo đi vào từ phía sau một cánh cửa, vừa đi vừa nói: "Tôi còn thấy kỳ lạ, vậy mà lại bị một người bình thường phát hiện tung tích lão mập tôi... Hóa ra là cậu lừa tôi!”
Tên béo này tóc đen, mắt đen, da vàng, hơn nữa trong miệng nói là tiếng Hán. Anh ta chắc chắn là người Hoa không thể nghi ngờ.
Không, dựa theo cách nói của thế giới này, là người nước Tống!
Người nước Tống?
Triệu Hạo sửng sốt, sau đó trong đầu bỗng nhiên hiện ra tin tức về người nước Tống.
Thế giới này vậy mà là triều Đại Tống từ hơn 900 năm sau công nguyên rồi kéo dài cho đến tận bây giờ, năm 1978 công nguyên!
Cho nên người nước ngoài đều gọi hậu duệ Đại Tống là người nước Tống, ngay cả khu phố nơi người nước Tống tụ tập trong thành Tự Do cũng được gọi là Thành người Tống!
Tên béo thấy Triệu Hạo ngây ngốc không để ý tới anh ta, ngay lập tức có một loại cảm giác bị khinh thường rất là khó chịu. Anh ra nâng cằm béo của mình lên, quát: "Này! Sửng sốt cái gì? Cậu là người nào vậy? Sao cậu lại ở đây?”
Triệu Hạo vội vàng bỏ đi suy nghĩ trong lòng, tập trung trước mắt.
Chỉ thấy tên béo có lẽ hơn một mét tám, tuy thân thể mập mạp nhưng tuyệt đối không cồng kềnh. Hắn lấy ánh mắt của đại gia Triệu Hắc Hổ mới ra lò thấy tư thế đi đường và bước chân cũng rất linh hoạt nhanh nhẹn. Phải nói là khoẻ mạnh, không thể nói là béo.
Giống như tên béo này tuy rằng mặt tròn nhưng lại không có hai cằm, bụng tròn nhưng không thấy thịt thừa hơn nữa bước đi rất nhẹ nhàng.
Tên béo này để mái ngố, tóc đến mép tai. Hai mắt to và tròn, rất có thần. Mũi không lớn không nhỏ, nhưng bên phải môi có một vết sẹo, không biết là trời sinh hay là lớn lên bị thương.
Tướng mạo nhìn qua có vẻ giống như là dễ gần, thậm chí còn có hơi thật thà.
Cho dù là bây giờ ngửa cằm thì bộ dáng "kiêu ngạo" cũng không khiến người ta chán ghét.
Trên tay anh ta cầm một thanh kim loại dài nửa mét một đầu là búa, hoặc là khung xương, Triệu Hạo cũng không biết lắm. Bên hông còn có một khẩu súng lục giống như "hộp Vương Bát", còn treo một quả hồ lô màu vàng!
Đây không phải là người bình thường!
Suy nghĩ trong lòng Triệu Hạo thay đổi nhanh chóng: Nếu tên béo này là cùng một nhóm với Hải Đức Cách Nhĩ thì hắn cũng không có cách, chỉ có thể liều mạng dựa vào Đao Đồ Long lật bàn. Nếu như là người ngoài cuộc, vậy hắn phải nắm lấy cơ hội! Làm tốt sẽ giúp được tình hình hiện tại của riêng hắn.
Vì thế thái độ Triệu Hạo rất thấp, cúi đầu thuận mắt trả lời: "Xin chào anh Mập, tôi tên là Triệu Hạo, lúc trước được Hải Đức Cách Nhĩ mời đến làm khách, ai ngờ được bỗng nhiên hắn ta nổi trận gϊếŧ người, thậm chí còn biến thành quái vật... Nếu anh biết chuyện gì đang xảy ra thì xin anh hãy giúp đỡ tôi, tôi cũng là người nước Tống, chúng ta là đồng hương!”
Triệu Hạo một năm một mười nói ra trải nghiệm của bản thân, đương nhiên loại bỏ tất cả nội dung rút thẻ.
Tóm lại chính là bản thân tôi quá bất đắc dĩ, may mắn mới có thể gϊếŧ ngược lại thành công.
Thật ra tên béo kia đã nhìn thấy thi thể cặp chị em sinh đôi ở lầu một, lúc này đang nghe được Triệu Hạo miêu tả cũng đoán được tám chín phần mười.
Cho dù như vậy anh ta vẫn trừng mắt, kinh ngạc nói: "Này, anh bạn, cậu đánh một trận với tôi một lát!”
Anh ta nhẹ nhàng nhảy lên để tay chống lên mặt bàn, cả người dễ dàng bước qua cái bàn dài hơn hai mét rồi đặt mông ngồi trên một cái ghế. Động tác như mây trôi nước chảy lại như một quả bóng da bắn tới.
Triệu Hạo nhìn không sai, lúc trước hắn thấy thân thủ tên béo này nhanh nhẹn, thật sự rất có tài! Còn biết kungfu!