Điện Ảnh Thế Giới Đương Thần Thám

Chương 5: Chính Thức Nhận Chức Và Lần Đầu Đạt Được Điểm Kinh Nghiệm

Catherine mỉm cười đứng dậy, Luke cũng đứng lên cầm lấy bộ đồ ăn mình đã dùng, Catherine sẽ rửa sau.

Robert cũng đứng dậy: "Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi sẽ quay lại đồn cảnh sát. Luke, cậu ở nhà nghỉ ngơi đi."

Luke ngăn anh lại: " Đợi một chút đã. Tôi sẽ đi cùng với anh."

Robert bất ngờ: "Tại sao vậy?"

Luke nhún vai: "Dù sao thì ở nhà cũng chẳng có việc gì, tôi nghĩ tôi sẽ cùng anh đi làm thủ tục nhận chức, ít nhất là một vài ngày nữa tôi mới bắt đầu làm việc chính thức, như vậy được chứ?"

Robert gật đầu: "Tất nhiên, không vấn đề gì, lương cũng sẽ được tính từ ngày cậu bắt đầu làm việc. Nhưng, cậu có chắc là cậu muốn làm thủ tục ngay hôm nay không? Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Luke: "Tôi đã suy nghĩ nhiều ngày rồi, đã cân nhắc kỹ, chúng ta đi thôi."

Catherine ở đằng kia không khỏi ngắt lời. : "Nhận chức? Công việc gì thế?"

Luke mỉm cười nói: "Tôi nghĩ những gì Robert nói mấy ngày trước là đúng nên tôi đã quyết định ở lại đây làm cảnh sát. Cô có vui không, Catherine?"

Catherine tròn mắt, sững sờ vài giây trước khi nói tiếp: "Nhưng... nhưng không phải cậu đã cãi nhau với Robert và nói rằng đó là công việc nghèo nàn tồi tệ sao?"

Luke nhún vai: "Ở vùng quê như thế này, ai cũng có mùi đất trên người. Ăn cơm từng hạt dù sao cũng còn tốt hơn là không có gì để ăn cả."

Catherine:...

Robert:...

Catherine nhịn không được hỏi: "Nhưng cậu vừa mới xuất viện, hay là... nghỉ ngơi một, hai ngày đã?"

Luke cười: "Đừng lo lắng, Catherine. Tôi chỉ bị đói bụng mà thôi, hôm qua, không, hôm kia tôi quá phấn khích nên quên ăn trưa, không có vấn đề gì với sức khoẻ của tôi cả. Hơn nữa, sau khi làm thủ tục, tôi vẫn sẽ được nghỉ thêm một vài ngày, cô có còn sợ Robert thúc giục tôi làm việc nữa không?"

Catherine trừng mắt nhìn anh: "Cậu còn có thể quên cả việc ăn cơm, làm sao tôi có thể yên tâm được? Hmm, đợi một lát, tôi sẽ làm thêm bữa trưa cho cậu, cậu hãy mang theo để tránh bị bỏ quên nữa."

Luke mỉm cười gật đầu: "Tôi nhất định sẽ không quên."

Robert: "Còn anh thì sao?"

Catherine: "Hôm nay anh cũng muốn mang theo bữa trưa à? Ồ, thế anh muốn ăn gì? Hamburger hay sandwich?"

Robert: "Anh sẽ ăn món mà thằng nhóc này ăn."

Luke mỉm cười im lặng, không để ý tới người đàn ông trung niên đang ghen tỵ.

Catherine nhanh chóng làm hai chiếc bánh sandwich, thay vì nhân giăm bông, bên trong được thay thế bằng nhân thịt bò, đây chính là bữa trưa của hai người đàn ông.

Ba mươi phút sau, hai người quay trở lại thị trấn, Robert đỗ xe trước đồn cảnh sát rồi xuống xe đi vào.

Mọi thứ ở Texas đều lớn, và cả bãi đỗ xe cũng thế.

Nói cách khác, trong thị trấn này không có bãi đậu xe chuyên dụng, đồn cảnh sát chỉ là một toà nhà hai tầng, khoảng không gian trống phía sau toà rộng rãi đủ để đậu được từ hai trăm đến ba trăm chiếc ô tô.

Tuy nhiên, là một thị trấn nhỏ với dân số thường trú chỉ 2.000 người, đồn cảnh sát nhỏ này chỉ có 12 người, bao gồm cả Robert.

Gần đây, có một anh cảnh sát đáng thương không thể tìm được vợ, đã từ bỏ công việc và chuyển đến Dallas, để tìm kiếm tình yêu ở đó.

Luke chỉ có thể nói điều này: "Tỉnh dậy đi, anh trai, đừng có mơ mộng nữa."

Tìm bạn gái chủ yếu liên quan đến khuôn mặt.

Ở Mỹ, tiền bạc cũng quan trọng và liên quan trực tiếp đến việc tìm kiếm người yêu, nhưng đối với những người không có cả hai, thì ngay cả khi họ chuyển đến Dallas, cũng khó có thể tìm được bạn gái.

Chính vì lý do này, đồn cảnh sát của thị trấn nhỏ đang có một vị trí trống.

Mặc dù bản thân Luke không thích, nhưng chỉ cần vị trí này được công bố ra, thì chưa đến một ngày sẽ có người đăng ký giữ chỗ ngay.

Không có nhiều sự kiện xảy ra ở thị trấn Texas dân cư thưa thớt này, công việc thực sự cũng không nhiều, và mức độ nguy hiểm cũng không cao như ở một số thành phố biên giới phía Tây Nam.

Một công việc ổn định và nhàn hạ vẫn được đánh giá cao.

Robert có thẩm quyền để làm như vậy và cho phép Luke tiến hành làm thủ tục.

Tuy nhiên, miễn là không ảnh hưởng đến công việc của Robert, thì điều này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ở Mỹ, cũng như ở nhiều nơi khác, tình bạn và các mối quan hệ cá nhân thường có vai trò quan trọng, và đôi khi còn hiệu quả hơn cả trong xã hội Trung Quốc.

Robert, người đã giữ chức vụ cảnh sát trưởng của thị trấn trong hơn mười năm qua, có đủ thẩm quyền để cho phép Luke nhận vị trí này một cách thuận lợi.

Vào giữa buổi trưa, sự xuất hiện của Robert giải phóng cho những cảnh sát đang làm nhiệm vụ trực ban thay anh ta. Sau khi họ trò chuyện một chút và cười đùa với nhau, vài người cảnh sát đã đi tới quán đồ ăn nhanh gần đó để ăn trưa và cùng thư giãn trong hai tiếng.

Robert sau đó gọi một cảnh sát ở lại để giao nhiệm vụ: "Bob, hãy giúp Luke làm thủ tục nhận chức."

Bob là một người đàn ông da trắng ở độ tuổi ba mươi, với khuôn mặt điển hình của một người Texas thường sống ở vùng nông thôn.

Mặc dù Bob không phải là một người chăn bò hoặc nông dân, nhưng cảnh sát vẫn thường xuyên tuần tra ngoài trời, và đôi khi anh chàng cứng rắn này không quá quan tâm đến việc bảo vệ làn da khỏi tác động của ánh nắng mặt trời, vì thế nên da cổ của anh đỏ bừng.

Khi nghe Robert nói, Bob huýt sáo trêu chọn: "Wow, chàng trai bé nhỏ của chúng ta đã quyết định thay đổi nghề nghiệp và trở thành cảnh sát à? Hôm nay có phải là ngày Cá tháng Tư không vậy?"

Robert không quan tâm đến lời nói của Bob và chỉ vẫy tay, sau đó anh rời đi vào văn phòng làm việc của mình.

Bob không nhận được phản hồi từ Robert nhưng không bực tức và mỉm cười vui vẻ dẫn Luke đi làm thủ tục nhận chức.

Có Robert ở đây, mọi thông tin về Luke đều đã sẵn sàng, rõ ràng là đã được chuẩn bị từ trước.

Luke chỉ cần ký tên trên hơn mười tờ giấy sau đó là thủ tục nhận chức đã hoàn thành.

Ngay sau khi anh vừa ký xong văn bản cuối cùng, Hệ thống đã phản hồi.

[ Nhiệm vụ hoàn thành.

Nhận 10 điểm Kinh Nghiệm (Exp)

10 Điểm tích lũy (Point) ]

Luke vui mừng trong lòng: Quả thực là như vậy.

Anh nóng lòng muốn đến làm việc ngày hôm nay là để thực hiện nhiệm vụ.

Đối mặt với cái Hệ thống ngớ ngẩn này, anh không thể chỉ ngồi chờ chiếc bánh từ trên trời rơi xuống mà phải chủ động tìm hiểu cơ chế của nó càng nhiều càng tốt để có thể khám phá ra những lợi ích của nó nhanh hơn.

Ví dụ, với nhiệm vụ nhận chức này, anh muốn tìm hiểu xem điều kiện để hoàn thành nó là anh phải bắt đầu làm việc chính thức, hay chỉ cần xác nhận tư cách cảnh sát là được rồi.

Kết quả không ngoài dự đoán.

Sau khi ký xong giấy tờ, về mặt Pháp lý, anh là một cảnh sát chính thức của thị trấn nhỏ này.

Mặc dù anh vẫn chưa bắt đầu làm việc, nhưng hiện tại anh đã có tư cách cảnh sát chính thức rồi.

Bây giờ việc đi làm chỉ quyết định ngày nhận lương, chứ không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ nhận chức.

Nhưng rồi... Hệ thống lại chẳng có phản ứng gì nữa cả.

Hệ thống lại tiếp tục thể hiện sự ngớ ngẩn của nó, phun ra một bong bóng nhỏ và tiếp tục "giả chết", hoàn toàn không có ý định công bố nhiệm vụ tiếp theo.

Tuy nhiên, Luke không quan tâm, thay vào đó, anh chào Bob và rời khỏi toà nhà nhỏ.

Bây giờ anh thấy vô cùng phấn khích và muốn thư giãn một mình.

Ôi, ở một mình thật là thoải mái!

Ở ngoài trời, không khí trưa hè nóng bức, nhưng Luke hoàn toàn không để ý, anh đứng bên dưới bóng mát của đồn cảnh sát và đi tới đi lui.

Anh vẫn đang liên tục quấy rối cái Hệ thống ngớ ngẩn này.

Anh muốn biết liệu có thể kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo hay không.

Với ‘Kinh Nghiệm và Điểm tích lũy’, anh muốn biết khi nào thì có thể thăng cấp.

‘Cấp độ Nhân vật’ của anh vẫn là 0, rõ ràng là có thể nâng lên, chỉ là anh không biết phải cần bao nhiêu ‘điểm Kinh Nghiệm’.

Trong lúc anh đang quấy rối Hệ thống, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Luke không để ý, anh đang dùng rất nhiều lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hệ thống, vì vậy anh không quan tâm đến người qua đường.

...

...