Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 22: Gara

Cố Ninh lại đổ tất cả những thứ trong ba lô của mình ra, sau đó chọn một số nhu yếu phẩm cần mang theo, bao gồm rất nhiều thuốc cô vừa mới mua trong hôm nay. Chấn thương ở chân của ba cô ban đầu không quá nghiêm trọng, nhưng vì không có thuốc điều trị nên dẫn tới chuyển biến xấu, hiện tại nếu không nhanh chóng xử lý sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cố Ninh nhìn đồng hồ trên tay, thời gian hiển thị là 7 giờ 15 phút, cô nắm chặt dao, trong đầu hiện lên khung cảnh ở mạt thế, mở mắt ra, cô đã xuất hiện trong căn phòng màu trắng kia. Cố Ninh chạy đến cửa, định mở ra, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ qua cái gì đó… trong đầu chợt lóe lên.

Đúng rồi, cô gần như đã bỏ qua một vấn đề lớn.

Mỗi lần cô mở cửa, địa điểm đi đến dường như đều là nơi cô đã biến mất trước đó.

Như vậy nếu bây giờ cô mở cửa, cô sẽ xuất hiện ở nhà để xe ngầm?! Cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm của những người đó khi nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện.

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô vẫn nên đợi đến nửa đêm.

Cô ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhìn đồng hồ, lúc này mới có 7 giờ 25 phút.

Đợi đến khi những người đó ngủ, ít nhất phải sau 10 giờ, còn hai tiếng rưỡi nữa.

Thời gian chờ khá lâu.

Đây là một căn phòng trống, mặc dù diện tích rộng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được hết mọi thứ.

Để gϊếŧ thời gian, Cố Ninh xé một gói bánh ra ăn tạm.

Thật sự là bữa tối đã ăn quá nhiều, bây giờ cô không thể ăn thêm được nữa, nhìn đồng hồ, mới 7 giờ 45 phút, Cố Ninh chán nản, chỉ có thể đi bộ đến chỗ cánh cửa màu đen, bắt đầu nghiên cứu.

Chất liệu nhìn có vẻ giống với cửa gỗ, màu đen trên cửa không giống như là được sơn lên, mà như thể được làm ra từ chính thân cây gỗ màu đen. Cô đặt tay lên cánh cửa, chạm vào liền thấy từ tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Cô ngước lên nhìn vòng tròn trên cánh cửa.

Kim đồng hồ màu vàng vẫn nằm chính giữa không nhúc nhích.

Cố Ninh giống như lần đầu tiên mở cánh cửa đen kia, ma xui quỷ khiến vươn tay ra, khẽ di chuyển kim đồng hồ về phía màu trắng, cũng không có gì thay đổi.

Cố Ninh nghiên cứu mãi không tìm ra được cái gì, liền bỏ cuộc, dùng đồng hồ đặt báo thức 10 giờ. Cô nằm xuống đất nhắm mắt lại, nhưng không biết có phải do quá phấn khích hay quá lo lắng hay không, mãi vẫn không ngủ được, vì thế liền nằm trên đất suy nghĩ miên man.

Không biết như thế nào, cô lại nhớ đến ngày cô bị mọi người bỏ lại phía sau, sau đó bị tang thi cắn.

Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, ngoài ba mẹ và gia đình cậu dì, những người khác trong xe đều là hàng xóm, quen biết nhau hơn hai mươi năm. Ngoại trừ hai người đàn ông và một phụ nữ được giải cứu trên đường, tất cả đều là những người thân thiết. Ngoài ra còn có Lục Gia Tử, không kể đến tình cảm kéo dài hơn 5 năm của cô với hắn, hai người bọn họ còn lớn lên cùng tiểu khu, dù hắn lớn hơn cô ba tuổi, nhưng từ tiểu học đến đại học đều chung trường, ba mẹ hai người quan hệ cũng rất tốt. Ngày lễ tết đều qua lại thăm hỏi nhau, hắn đối xử với cô cũng thân thiết, thậm chí còn khiến cô sinh ra ảo giác hắn cũng thích mình.

Nhưng thời điểm cô chạy về phía chiếc xe, rõ ràng cô thấy Lục Gia Tử đang ngồi bên cửa sổ. Cô thậm chí còn nhìn thấy xin lỗi trong mắt hắn, sau đó, trong đôi mắt khó tin của cô, cửa sổ xe được kéo lên. Hắn quay đầu lại, nói gì đó với người bên cạnh, tiếp theo, chiếc xe lao vυ't đi.