Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 13: Ngộ người

Cảnh tượng quen thuộc hiện lên, kèm theo mùi hôi thối của tang thi, Cố Ninh mở to mắt không dám tin tưởng nhìn xung quanh.

“Đây… đây là…”

Trước mặt Cố Ninh la liệt thi thể tang thi, tỏa ra mùi thối mà cô đã sớm miễn nhiễm. Hầu hết các tang thi ở đây đều đã bị chém chết… Cô thực sự đã trở lại mạt thế!

Lông tơ cả người Cố Ninh đều dựng lên, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Đây rốt cuộc là chuyện gì… cô nhớ rõ cô đang nằm trên giường, mắt cũng chưa hề nhắm lại, một trận ánh sáng trắng lóe lên liền đến căn phòng trắng kia, đẩy cánh cửa ra, liền xuất hiện ở nơi này…

Ở trong cảnh tượng như vậy, đột nhiên, một bàn tay đặt lên trên vai cô!

Lông tơ cả người Cố Ninh tức khắc dựng thẳng, một tay bắt lấy cổ tay đặt trên vai chính mình, xoay người một cái, lộn cái tay kia qua! Đang muốn ra tay tàn nhẫn, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tiếp: "Ai da, nha nha nha nha ui!"

Là người?

Cố Ninh theo bản năng buông lỏng tay ra, sau đó tập trung nhìn lại. Chủ nhân của bàn tay kia là một nam nhân trung niên tầm 40 tuổi nuôi râu dê, trên người mặc một bộ áo dài màu xanh xám bẩn thỉu, tóc bóng như dính dầu mỡ, đang che lại cổ tay phải không ngừng hút khí.

Cố Ninh đứng ở một bên, có chút xấu hổ, đồng thời có chút kỳ quái, chính mình đã dùng nhiều sức như vậy sao?

"Cô gái nhỏ này, tuổi còn trẻ, tay sao lại rắn như vậy? Hả?" Người nọ đè thấp giọng quát.

"Thực xin lỗi, cháu tưởng tang thi." Cố Ninh thành thành thật thật nói.

"Nếu chú là tang thi, chú còn đặt tay lên vai cháu sao? Chú trực tiếp há mồm ăn cháu luôn cho rồi......" Người đàn ông còn chưa dứt lời! Liền nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ đối diện biến đổi, sau đó một phen đoạt lấy đao trong tay hắn lao về phía bóng đêm phía sau hắn!

Chỉ nghe được phía sau truyền đến một tiếng gào rống thê lương!

Hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thiếu chút nữa bị hù chết, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong bóng đêm, một gương mặt dữ tợn cách chính mình không đến 1 mét, nếu đao kia chậm một chút nữa, hắn đã bị cắn.

Hắn còn chưa kịp cảm ơn, liền nghe được âm thanh căng chặt của cô gái nhỏ kia: "Chạy mau, đằng sau có rất nhiều đang lại đây."

Rất nhiều đang lại đây?!

Lúc này còn có rất nhiều cái gì được chứ?!

Hắn không kịp nghĩ gì, vội vàng đuổi theo cô gái nhỏ phía trước, xách áo dài tới đầu gối, giơ chân chạy nhanh trong bóng đêm, căn bản không rảnh suy nghĩ, hiện tại tối như vậy, sao cô gái kia có thể thấy được rất nhiều tang thi đang lại đây.

Hắn vừa mới chạy được một đoạn, mắt thấy mái tóc vàng của Cố Ninh đã sắp biến mất trong bóng đêm, liền sốt ruột lên, muốn chạy nhanh đuổi theo, nhưng trên đường không có đèn, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu, hắn sốt ruột, dưới chân cũng không biết vướng phải thứ gì, cả người ngã sấp về phía trước, đến khi ngửa đầu lên, nơi nào còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia? Nghe tiếng bước chân tang thi cọ xát trên mặt đất sắp tới gần, hắn tức khắc liền cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng từ trên mặt đất vừa lăn vừa bò dậy, chạy một đoạn mới nhận ra, trong tay trống rỗng, tức khắc thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp! Đao của mình đã bị cô bé kia lấy mất!"

Cố Ninh mặc áo ngủ, đi chân trần, cầm đao chạy vội trên con đường hỗn độn, một hơi chạy hết hai con phố, thẳng đến một nơi tương đối an toàn mới dừng lại.