Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 9: Môn

Ánh mắt Cố Ninh chậm rãi chuyển động ở trong phòng, không sai, phòng ở bài trí giống như đúc trước mạt thế, ánh mắt cô một lần nữa trở lại trên mặt mẹ, cô vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Mẹ, con có phải đang nằm mơ hay không?!”

Nước mắt mẹ Cố thật vất vả mới ngừng lại lập tức bừng lên: “Đứa nhỏ ngốc này, không phải nằm mơ, con thật sự đã về nhà! Con nhìn xem nơi này, đây là nhà của chúng ta, ba mẹ đều ở chỗ này, về sau người một nhà chúng ta cùng chung sống, không bao giờ tách ra.” Con bé ở bên ngoài phải chịu ủy khuất bao lớn, hiện tại về đến nhà còn hỏi cô có phải đang nằm mơ hay không.

Đôi mắt hỗn độn của Cố Ninh liền một chút một chút sáng lên......

Một lát sau ba Cố từ trong phòng bếp mang ra một chén mì trứng lớn, xin lỗi Cố Ninh: “Ninh Ninh, trong nhà không còn gì khác, con trước tạm chấp nhận ăn một chút, đợi chút nữa ba ra cửa mua đồ ăn mà con thích cho con.”

Cố Ninh không tiếng động bưng chén mì lớn kia, nhiệt khí bốc hơi nhào vào trên mặt làm cô xao động, ăn xuống miếng thứ nhất, nước mắt liền không ngăn được mà rơi xuống, Cố Ninh lau cũng không lau, cũng không sợ nóng ăn từng ngụm từng ngụm mì, một bên ăn một bên khóc.

Ba Cố Mẹ Cố nhìn mà chua xót không thôi, vội vàng nghẹn ngào khuyên dỗ: “Ăn từ từ thôi Ninh Ninh, đừng để bị bỏng.”

Cố Ninh không nghe thấy, vẫn từng ngụm từng ngụm ăn, cuối cùng ngay cả một chút nước lèo cũng không buông tha, tất cả đều rót vào trong bụng, cảm giác chắc bụng đã lâu không có gần như làm Cố Ninh hạnh phúc tưởng lại khóc một lần nữa.

Ăn xong, Mẹ Cố giúp Cố Ninh chuẩn bị quần áo tắm rửa, Cố Ninh lập tức đi đến phòng tắm, cởi bộ quần áo dơ không thành bộ dáng đã tản mát ra một cổ mùi thối trên người ra, Cố Ninh nhắm mắt lại, cảm thụ được dòng nước ấm chảy trên người mình, dùng sữa tắm xoa sạch một lần, lại gội sạch đầu, bọt xà phòng đều bị biến thành màu đen. Dòng nước màu đen theo thân thể của cô chảy vào cống thoát nước.

Thay áo ngủ sạch sẽ thoải mái, dùng khăn lông lau tóc, Cố Ninh đi ra khỏi phòng tắm rửa, đi tới trước gương.

Sau đó Cố Ninh nhìn chính mình trong gương, ngây dại.

Mái tóc đen ban đầu của cô đã biến thành màu vàng loá mắt, không giống như là màu nhuộm, mà là như là màu sắc tự nhiên của người nước ngoài tràn ngập ánh sáng vàng. Hơn nữa, làn da thiên vàng của cô lúc này lại trắng nõn vô cùng, nhưng lại không phải trắng tự nhiên, mà tái nhợt giống như một loại bệnh trạng, thoạt nhìn không có một chút huyết sắc. Tròng mắt của cô ban đầu tối tăm lại trở nên thanh thấu, trên mặt thời điểm không có bất luận biểu tình gì thoạt nhìn thực lạnh nhạt, cự người ở ngoài xa ngàn dặm.

Trong lòng Cố Ninh có chút hoảng loạn, ngoái đầu nhìn vết thương bị tang thi cắn trên cổ, làn da nơi đó một mảnh bằng phẳng, căn bản không có bất luận dấu vết miệng vết thương gì, trên người chỗ bị tang thi cắn qua tất cả cũng đều không có bất luận miệng vết thương nào.

Chẳng lẽ đây đều là di chứng sau khi bị tang thi cắn?

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?