Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 6: Môn

Sau vặn vẹo rất nhỏ, xoạch một tiếng, cửa mở ra—— sau khi một mảnh kim quang lóa mắt qua đi, cả người Cố Ninh giống như là nhìn thấy cảnh tượng gì cực kỳ không thể tưởng tượng, ngây ngẩn cả người.

Xe và người như nước chảy ầm ĩ trên đường cái, mọi người quần áo ngăn nắp thanh thản hưởng thụ ngày nghỉ. Trên đường cái là cảnh phồn hoa, cửa hàng sạch sẽ ngăn nắp, trong tủ âm tường bày biện thương phẩm cao cấp, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều mặc trang phục xa hoa, khuôn mặt mỹ lệ được trang điểm tinh xảo, mỉm cười chuyên nghiệp.

Mà ở trong cảnh tượng ngăn nắp lượng lệ như vậy, một cô gái quần áo tả tơi đứng ở ven đường liền có vẻ phá lệ đột ngột chói mắt. Người đi đường đều sôi nổi nhìn qua, người ở gần còn có thể ngửi được mùi hôi thối lệnh người buồn nôn từ trên người cô tỏa ra.

Không có người phát hiện cô đã xuất hiện từ khi nào, hình như là cứ trống rỗng xuất hiện.

Cố Ninh quần áo tả tơi, tóc rối tung, khuôn mặt cũng ô dơ bất kham, cô mê mang quay đầu nhìn thoáng qua, cánh cửa phía sau không biết đã biến mất từ khi nào, cô quay đầu lại, hai mắt đăm đăm thẳng ngơ ngác nhìn người đến người đi trên đường cái.

Là đang nằm mơ sao? Cố Ninh nghĩ, từ sau khi mạt thế đến, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy cảnh tượng trước mạt thế.

Cố Ninh ngơ ngẩn tham lam nhìn cảnh tượng phồn hoa từ sau mạt thế đã không còn nhìn thấy, gần như luyến tiếc chớp mắt.

“Cô gái nhỏ, cháu vẫn ổn chứ.” Một đạo âm thanh hòa ái bỗng nhiên vang lên.

Tròng mắt Cố Ninh chuyển động một chút, nhìn hai cảnh sát một già một trẻ trước mắt, tức khắc sửng sốt, nhìn chằm chằm người cảnh sát trẻ.

Hai cảnh sát liếc nhau, sau đó người cảnh sát lớn hơn, đại khái 40 tuổi tiếp tục hòa ái hỏi: “Cô gái nhỏ, sao cháu lại một mình ở bên này? Cháu tên là gì? Nhà ở chỗ nào?”

Đôi mắt Cố Ninh lại vẫn không chớp nhìn thẳng người cảnh sát trẻ, ánh mắt thẳng lăng lăng, làm anh cảnh sát trẻ không được tự nhiên, đang lúc bọn họ chuẩn bị nói cái gì đó, Cố Ninh mở miệng, âm thanh có chút biến đổi: “Phương Pháp?!”

Hai cảnh sát đều sửng sốt.

Người cảnh sát lớn tuổi nghiêng đầu kinh ngạc nhìn người cảnh sát trẻ tuổi: “Tiểu Phương, cháu nhận thức sao?”

Phương Pháp cũng hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Chúng ta có biết nhau sao?” Trong óc hắn lọc qua những người đã nhận thức một lần, nhưng như thế nào cũng không nhớ nổi chính mình khi nào nhận thức cô gái này. Chẳng lẽ là cô gái mấy lần trước bác Vương giới thiệu cho chính mình? Không đúng, cô gái kia tuy rằng không nhớ rõ trông như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ là cô có một mái tóc quăn đen dài, dáng người cũng thực nhỏ xinh.

Bản thân Cố Ninh cũng ngạc nhiên, hỏi: “Anh không nhận ra em sao? Em là Cố Ninh.”

Người cảnh sát lớn tuổi cẩn thận quan sát biểu tình và thần thái Cố Ninh, thật sự là nhìn không ra một chút làm bộ, liền hồ nghi nhìn về phía Phương Pháp, Phương Pháp vẫn vẻ mặt mờ mịt, hắn đã ở trong lòng âm thầm bố trí ra một bộ tuồng bội tình bạc nghĩa, nhìn nhìn bộ dáng Cố Ninh chật vật, tức khắc liền có vài phần đồng tình, nói: “Em gái, em xem, đứng ở bên này cũng không được hay lắm, chúng ta lên xe trước nhé?”

Cố Ninh tuy rằng hoàn toàn không làm rõ được hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo lên xe cảnh sát.