Chuộc Tội

Chương 1

1.

Trong phòng thẩm vấn, các cảnh sát đều không tưởng tượng nổi.

Họ thao thao bất tuyệt, rằng tôi có thể cưới một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, tài năng như Hà Miêu Miêu là phúc ba đời nhà tôi.

Nhưng tôi chẳng những không trân trọng, mà còn ra tay đánh vợ mới cưới bất tỉnh trong phòng tân hôn, rồi giêt toàn bộ người thân của cô ấy.

“Nhỏ hơn anh 20 tuổi, một cô vợ yêu kiều đúng nghĩa, biết bao đàn ông mơ ước mối hôn sự này?"

"Hồi trước là thủ khoa kỳ thi đại học, sinh viên top đầu của Thanh Hoa, còn trẻ mà đã là nhân tài xuất chúng như vậy."

“Không sính lễ, không nhà, không xe, không màng sự phản đối của gia đình, bất chấp tất cả gả cho anh, sao anh có thể...”

Tổng cộng 28 người nhà họ Hà, già trẻ, lớn bé đều thiệt mạng, đây là một vụ trọng án đặc biệt nghiêm trọng.

Tuy nhiên, tình tiết vụ án vô cùng rõ ràng.

Tất cả nạn nhân đều bị đầu độc chêt.

Có người bỏ thuốc trừ sâu Dichlorvos vào thức ăn của họ, nhưng loại thuốc này, nếu cho quá nhiều thì mùi vị và màu sắc sẽ khiến người ta nghi ngờ, còn lượng quá ít thì không đủ tác dụng đoạt mạng.

Vì thế hung thủ cũng chuẩn bị chiêu dự phòng.

Trong thức ăn còn bỏ vào lượng lớn thuốc ngủ, cho dù họ nhận ra điều gì đó bất ổn, cũng chẳng cứu nổi mình.

Như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì trời lạnh, mọi người đều tụ tập vào nhà trò chuyện đánh bài, ai đó đã đóng chặt cửa sổ và cửa chính, đốt than giữ ấm trong phòng kín rất dễ gây ngộ độc khí CO.

Dichlorvos, thuốc ngủ, CO, bất kỳ chất nào trong đó cũng có thể gây tử vong, vậy mà hung thủ đồng thời dùng cả ba thứ.

Điều này rõ ràng là mưu tính dồn họ vào chỗ chêt, không chừa lại một chút cơ hội sống sót.

Có thể nói là hết sức thâm độc.

Không ai hiểu tại sao tôi lại tàn nhẫn tới vậy.

Từ khi bị bắt, tôi luôn giữ im lặng.

Dựa vào những manh mối trong tay, cảnh sát nghĩ mãi không ra: "Chuyện đã đến nước này, ngay cả lý do giêt người anh cũng không muốn nói à?”

Tôi trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu đáp: “Để báo thù.”

“Báo thù?” Cảnh sát hỏi: “Anh và nhà họ Hà có thù gì?”

Tôi từng cho rằng nếu ai đó hỏi tôi câu này, tôi nhất định có thể hùng hồn lên án tội nghiệt của đám người đó, trút hết nỗi căm phẫn cho sự bất công mà tôi gánh chịu.

Nhưng giờ đối mặt với vấn đề này, thế mà tôi chỉ im lặng?

Thấy tôi không nói tiếp, viên cảnh sát ngồi đối diện đoán: “Chẳng lẽ vì họ ngăn cản anh kết hôn với Hà Miêu Miêu?"

"Nhưng dù vậy, cũng không đáng tội chêt, huống hồ, anh đây là diệt tộc, cắt đứt hương khói nhà người ta. Hận thù cỡ nào mà khiến anh làm tới nông nỗi này?"

Nghe vậy, tôi không khỏi siết chặt tay, lạnh lùng hỏi: “Các anh có nhớ vụ “giáo viên da^ʍ ô học sinh” hồi 2013 không?

Phút chốc, tất cả mọi người ở đó đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi bất giác cười nhạt nhắc nhở: “Nhân vật chính của vụ án đó cũng là Hà Miêu Miêu.”

2.

Năm 2013, tôi 32 tuổi, Hà Miêu Miêu 12 tuổi.

Khi ấy cô ta đang học lớp 6, còn tôi là giáo viên vừa thi đậu biên chế.

Tôi tự nhận mình là người trung thực tận tụy, quan tâm học sinh, làm việc cẩn trọng, làm người cũng quang minh lỗi lạc.

Nhưng chỉ sau một đêm, tôi trở thành kẻ bi3n thái bị thiên hạ lên án.

Vì mẹ của Hà Miêu Miêu đến trường học, buộc tội tôi xâm hại Hà Miêu Miêu.

Nguyên do là Hà Miêu Miêu đã viết trong nhật ký một câu: "Mình rất thích thầy Mạnh, thích dáng vẻ tuấn tú, nụ cười dịu dàng, thích mùi sách trên người thầy ấy và cả đôi mắt sáng ngời tri thức."

Ngay khi sự việc xảy ra, nhà trường đặc biệt coi trọng và lập tức báo cảnh sát, đồng thời trực tiếp khống chế tự do cá nhân của tôi, yêu cầu tôi không được rời khỏi trường cũng như liên lạc với bên ngoài cho đến khi cảnh sát đến.

Tôi chưa từng làm điều gì khuất tất, thế nên cây ngay không sợ chêt đứng.

Dù cảm thấy oan uổng và tức giận nhưng tôi vẫn cố hết sức hợp tác với sự sắp xếp của nhà trường.

Chờ cảnh sát đến, tôi cũng rất phối hợp với cơ quan điều tra.

Trong trong lúc này, mẹ Hà Miêu Miêu như người đàn bà chanh chua muốn cấu xé tôi, sau khi bị đồng nghiệp trong trường kéo đi, còn liên tục khóc lóc chửi bới.

Bà ta không cần bất cứ bằng chứng gì, hoàn toàn dựa trên suy đoán chủ quan của bản thân mà kết tội tôi.

Bất luận tôi giải thích thế nào, đối phương cũng mắt điếc tai ngơ.

Sau khi cảnh sát đến, họ vội vàng tìm hiểu đầu đuôi sự việc, tôi kể lại vài biểu hiện cụ thể của Hà Miêu Miêu lúc bình thường lên lớp.

“Đứa nhỏ này ham học hỏi, cũng rất thông minh, bất kể vấn đề gì đều có thể nhanh chóng nắm rõ, là một hạt giống học tập triển vọng."

“Nhược điểm duy nhất là không thích nói chuyện."

“Tôi cảm thấy con bé hơi tự ti, không dám thể hiện bản thân, rất sợ phạm sai lầm."

“Vì vậy, lúc giảng bài tôi thường khuyến khích em ấy giơ tay phát biểu nhiều hơn, sau giờ học cũng chủ động phụ đạo, khuyên bảo em ấy."

"Nhưng tôi chưa từng có hành vi quá giới hạn nào với Hà Miêu Miêu."

Liên quan đến học sinh, hơn nữa còn là học sinh tiểu học trong giai đoạn giáo dục bắt buộc, cảnh sát cũng rất coi trọng.

Kế tiếp, cảnh sát tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, sau khi khảo sát thăm dò các học sinh khác trong lớp, giáo viên ở văn phòng và ban giám hiệu v.v., cơ bản chứng thực được những điều tôi nói.

Cảnh sát cũng dò hỏi Hà Miêu Miêu, nhưng vì sự có mặt của mẹ nên đứa nhỏ hầu như không lên tiếng, phần lớn là phụ huynh thay mặt trả lời.

Bà ấy kể rằng hôm đó sau khi Hà Miêu Miêu trở về từ nhà tôi, thì phần dưới cơ thể bị ngứa, đứng ngồi không yên.

Lúc đầu, bà tưởng con gái bước vào giai đoạn dậy thì nên có vài phản ứng s1nh lý bình thường, vốn dĩ định gọi con vào phòng để giáo dục giới tính.

Nhưng ai ngờ, lúc cởi qu@n ra thì thấy da thịt trầy xước, vừa nhìn đã biết có vấn đề nghiêm trọng.

Bà vội vàng đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Hà Miêu Miêu bị lây nhiễm một số loại vi khuẩn, mà hầu hết trường hợp như thế đều lây từ người khác giới.

Mẹ Hà nghe đến đó, quả thật là trời đất sụp đổ.

Kết hợp với nhật ký của Hà Miêu Miêu, bà ta nhận định người khác giới chính là tôi.

Nhưng mấu chốt là hôm ấy tôi không hề có mặt tại nhà, chỉ mỗi vợ và con gái 3 tuổi của tôi ở đó trông cửa hàng.

Theo camera giám sát cho thấy, hôm ấy Hà Miêu Miêu đã ghé tiệm bánh nhà tôi và ở lại khoảng 20 phút.

Nhưng từ khi bước vào cửa cho đến khi rời khỏi, mỗi phút mỗi giây đều được ghi lại một cách rõ ràng, không có bất kỳ điểm tranh cãi mơ hồ nào.

3.

Cảnh sát đặt bằng chứng trước mặt mẹ Hà Miêu Miêu nhưng bà ta không tin.

“Anh đang bao che cho hắn” bà nói.

Khi đó, một cảnh sát đã cố hết sức thuyết phục: “Cô bé không bị xâm hại chẳng phải là điều tốt sao? Lẽ nào chị còn trông mong đứa nhỏ gặp phải chuyện này?"

Vì vậy, mẹ Hà càng dám chắc cảnh sát đang bảo vệ tôi, bà ta khóc lóc mắt mũi tèm nhem chất vấn: "Chẳng lẽ tôi là phụ nữ lại dùng thanh danh con gái mình để oan uổng người khác?"

“Trong mắt mấy người hắn ta chính là giáo viên, sợ chuyện này ảnh hưởng chén cơm của mình nên làm cho có lệ, trên đời này còn công lý không?”

Tôi thật sự phiền đến đau đầu, vỗ ngực cam đoan: “Tôi có thể lấy nhân cách để thề, tôi tuyệt đối không làm chuyện như vậy."

"Chị có thể để Hà Miêu Miêu ra đối chất với tôi."

Chưa đợi bà ta đồng ý để con gái mình ra mặt, Hà Miêu Miêu đã khóc hét: "Không phải thầy, thầy không có xâ.m hại con."

Theo lý mà nói, Hà Miêu Miêu cũng đã 12 tuổi, mặc dù còn là học sinh tiểu học, nhưng bây giờ trẻ em trưởng thành sớm, internet cũng phát triển nhanh chóng, có rất nhiều việc trong lòng các em đều hiểu rõ, lời con bé nói nên có độ tin cậy nhất định.

Nhưng mẹ Hà đã tát Hà Miêu Miêu ngay tại đó rồi chửi ầm lên: “Con khốn vô liêm sỉ, giờ còn chưa chịu nói thật?"

"Không phải hắn, vậy là ai?"

Hà Miêu Miêu lập tức chết trân, không dám lên tiếng.

Mẹ Hà lại chỉ vào mặt tôi: “Tôi không biết anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con gái tôi. Tóm lại chúng tôi không để yên chuyện này đâu.”

Sau đó, bà ta trực tiếp đăng sự việc lên mạng.

Năm 2013, sức mạnh truyền thông mạng đã rất dữ dội, cộng thêm chủ đề “giáo viên da^ʍ ô học sinh”, càng là tấm vé thu hút lượng tương tác.

Mẹ Hà vừa khóc vừa nói trước ống kính: “Nhà trường bao che hắn, cảnh sát cũng bao che hắn. Nhà họ giàu, tiền bạc có thể sai ma khiến quỷ. Mấy dân thường như chúng tôi chỉ đành ngậm đắng nuốt cay."

“Tôi là người đàn bà quê mùa, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi không hiểu gì cả, chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái mình."

“Nếu không phải bọn họ trên dưới một lòng, quan chức bao che lẫn nhau, tôi cũng chẳng đời nào gây ồn ào trên mạng. Có ai muốn con gái mình bị xoi mói thế này chứ?

"Cầu xin mọi người giúp tôi."

Chỉ trong vài giờ, vụ việc đã trở thành chủ đề nóng trên mạng, ban đầu, cảnh sát nhận định chuyện da^ʍ ô là vô căn cứ, nên không khởi tố vụ án.

Kết quả, dưới sức ép dư luận, phía cảnh sát phải thành lập tổ chuyên án để mở rộng điều tra, tôi lập tức bị mời về đồn với lý do hỗ trợ điều tra.

Tôi xuất trình vé tàu cao tốc đi nơi khác vào hôm đó, chứng thực ngày xảy ra sự việc tôi không có ở nhà, cũng không hề gặp mặt Hà Miêu Miêu vào bất kỳ thời gian hay địa điểm nào.

Vợ tôi cũng kể với cảnh sát rằng hôm đó Hà Miêu Miêu có đến tiệm bánh tìm tôi, nhưng con bé không nói tìm tôi vì lý do gì.

Sau đó, thấy vợ tôi bận rộn tiếp khách, con gái 3 tuổi của tôi ngồi chơi một mình, nên Hà Miêu Miêu đã chủ động ở lại tiệm chơi xếp hình với con gái tôi.

Mọi thứ đều được camera của tiệm ghi lại rõ ràng.

Thậm chí, trong đoạn video khi Hà Miêu Miêu chơi đùa với con gái tôi, còn thấy rõ bộ dạng tươi cười của con bé.

Hà Miêu Miêu nán lại đến khi cửa tiệm vắng khách, vợ tôi có thời gian trông con, rồi mới rời đi.

Lúc chuẩn bị đi, vợ tôi còn tặng một cái bánh tiramisu, con bé vui vẻ cầm bánh ra về.

Tôi nghĩ những điều này đã đủ chứng minh tôi vô tội, nào ngờ Hà Miêu Miêu đột nhiên sửa lời.