- Ngô trưởng lão của các ngươi xem ra rất sợ ta đây này.Trần Phong đưa mắt nhìn đám người, tủm tĩm cười nói.
Ngô Trường Long nghe mà muốn chửi ầm lên. Con mẹ nó. Đối mặt sát thần có ai không sợ. Đừng nói là hắn, cho dù thiên binh vạn mã gặp phải tên hung tinh này cũng phải quỳ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Một vị trung niên hướng Trần Phong gằn giọng,
Hắn không biết Trần Phong, nhưng hắn dám khẳng định người trẻ tuổi này tuyệt đối không đơn giản.
Một, chỗ dựa phía sau hắn cực kỳ cường đại. Tuy nhiên ngoại trừ Minh Thần điện, phóng mắt thế giới không có thế lực nào đủ khả năng khiến Ngô Trường Long kiêng kỵ, huống chi Ngô Trường Long đối Minh Thần điện chỉ là kiêng kỵ mà thôi, chưa đến mức đầu cũng không dám ngóc lên như thế.
Hai, thực lực của kẻ này phi thường đáng sợ, nhưng một người trẻ tuổi mạnh, lại có thể mạnh đi nơi nào.
"Khoan".
Vị trung niên trong đầu không khỏi hiện lên một cái tên, ý nghĩ này vừa thoáng qua, nội tâm hắn liền dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn, đem linh hồn hắn đánh xuyên.
Không sai, người kia, chính là người kia.
Phù phù
Trung niên trực tiếp nằm rạp trên đất, cả người run rẩy tựa như bị giật kinh phong.
Bên cạnh trung niên đứng lấy hai lão già, hai người tư duy nhất chuyển, không một câu dư thừa đồng thời quỳ gục đầu xuống, thân già run lên bần bật.
Tiếp đến hai mỹ phụ thi nhau đổ sấp xuống đất. Quỳ, bọn họ không có tư cách.
Kinh hãi, kinh hãi gần chết.
Đám người còn lại đều là những người trẻ tuổi, trên mặt bọn họ lúc này ngoài chấn kinh cũng chỉ là chấn kinh.
Đến lúc này kẻ ngu cũng biết, người trước mặt này rất rất đáng sợ.
- Nói cho Trương Chí Cường có cố nhân đến thăm.
Trần Phong khẽ liếc mắt, đạm nhiên nói.
- Ngươi là ai, tìm thái thượng lão có chuyện gì?
Một nữ đệ tử cố nén khϊếp sợ hỏi.
- Ồ! Ngươi tên gì?
Trần Phong nhìn về phía nữ đệ tử, trên mặt mang theo hiếu kỳ. Nữ nhân lớn lên xem như xinh đẹp, nhưng hắn chú ý không phải dung mạo, mà là khí chất.
Loại khí chất này hắn chỉ thấy qua trên thân một người.
- Không nói cho ngươi.
Nữ đệ tử cho là Trần Phong đánh cái chủ ý xấu bèn cự tuyệt trả lời.
- Ngươi không sợ ta?
Trần Phong cười.
- Ngươi là ai ta còn không biết, sợ cái gì?
Nữ đệ tử mạnh miệng đáp lại.
Mấy người Ngô Trường Long nghe được lời này không khỏi cảm khái. quả nhiên, người không biết không sợ.
- Ngươi, đi gọi Trương Chí Cường, nói cho hắn Minh Thần điện đến.
Trần Phong có chút im lặng, kế đến quay sang chỉ vào một thanh niên lạnh nhạt nói.
Oanh
Tựa như sấm sét giữa trời quang, mấy chục đệ tử mặt cắt không chút máu, tất cả học theo Ngô Trường Long quỳ gục đầu xuống. Duy chỉ có tên nữ đệ tử kia vẫn đứng.
Trên mặt của nàng tràn ngập hoảng hốt, nhưng vẫn mím môi đứng thẳng.
Minh Thần điện đáng sợ không? Không, không phải đáng sợ, mà là cực kỳ đáng sợ.
Ba năm trước, thế giới đón nhận một trận thương chiến kinh thiên động địa. Với một bên là thế lực mới nổi do Khúc Thanh Thanh cầm lái, bên còn lại là liên minh kinh thương với hơn năm trăm siêu cấp đại tập đoàn hàng đầu thế giới.
Kinh tế tê liệt, thì trường chao đảo, trận thương chiến năm ấy đánh vô cùng ác liệt, gây ra ảnh hưởng cùng tổn thất không cách nào bù đắp.
Thương chiến kết thúc, liên minh kinh thương triệt để tan rã, hàng trăm tập đoàn tuyên bố phá sản, số còn lại nguyên khí đại thương, từ siêu cấp tập đoàn trở thành một đám tiểu lâu la, nghèo túng không chịu nổi.
Phía đối diện, Khúc Thanh Thanh mặc dù tổn thất khá lớn, nhưng lại là phe giành chiến thắng, một chiến thắng vang dội cổ kim.
Thương chiến khốc liệt, nhưng là một trận chiến công khai, trên thế giới vẫn còn đó một trận chiến khác mà người bình thường không cách nào biết đến.
Từ xưa đến nay, thế giới luôn phân làm hai cực, thế tục giới và võ đạo giới.
Thế tục giới đại biểu cho cuộc sống của người bình thường, võ đạo giới là chỉ đám người có năng lực bất phàm, thậm chí siêu nhiên.
Theo thời thế chuyển dời, võ đạo giới dần biến mất trong tầm mắt của người bình thường, bọn họ hoặc là ở ẩn, hoặc tự mình thành lập gia tộc sau lại đi làm kinh tế, còn một bộ phận thì đứng phía sau thao túng các tập đoàn khổng lồ.
Có thể gọi bọn họ theo cách gọi như sau, ẩn môn thế gia, ẩn phái tông môn, võ đạo thế gia, cổ võ tông môn.
Võ đạo giới mặc dù so ra kém thời kỳ hưng thịnh, nhưng vẫn có thể coi là cường đại. Ỷ vào một thân võ lực bọn họ trên không sợ trời, dưới không sợ đất, phách lối đến cực điểm.
Và một năm kia, một thế lực chẳng biết từ chỗ nào chui ra, phải gọi là ngang trời xuất thế, gϊếŧ cho võ đạo giới gà bay chó chạy.
Trong cơn hoảng loạn toàn bộ võ đạo giới lập tức tụ hợp, thành lập một cái gọi là võ đạo liên minh, to to nhỏ nhỏ cộng lại chính là hơn ba trăm vạn thế gia môn phái. Một con số nghe mà rợn cả người.
Bắt giặc bắt trước vua, muốn đánh bại thế lực kia, trước hết phải đem thần chủ đánh chết.
Bốn trăm hai mươi bảy tuyệt thế cao thủ đồng loạt xuất động, bọn họ là những người đứng đầu thế lực của mình, ngày thường chính là một phương bá chủ, lúc này không chỉ liên thủ, mà còn dẫn theo hơn ba trăm vạn thuộc hạ cũng là võ đạo cao thủ.
Mục tiêu chỉ có một, vây gϊếŧ người kia, danh xưng thần chủ, tục xưng sát thần.
Thanh thế to lớn, tự tin vô cùng.
Thần chủ một thân một mình độc chiến hơn bốn trăm tuyệt thế cao thủ, cùng hơn ba trăm vạn võ đạo cao thủ.
Thủ hạ của hắn, thì đối diện sự vây quét của mấy ngàn vạn người.
Sau đại chiến, võ đạo liên minh toàn bộ tan tác, tử thương thảm trọng.
Bốn trăm hai mươi bảy tuyệt thế cao thủ cùng ba trăm vạn thủ hạ, có thể sống sót liền không quá ba mươi người.
Một bên khác, mấy ngàn vạn võ đạo liên minh thành viên chết hơn tám thành. Võ đạo giới triệt để suy thoái.
Thế lực kia chính là Minh Thần điện.
Có thể nói, Minh Thần điện chính là cơn ác mộng của toàn bộ võ đạo giới. Bất kể là ai khi nghe nhắc đến cái thế lực này, đều là một phen kinh hồn táng đảm.
Nghe nói thần chủ đã ba năm chưa từng xuất hiện, đây xem như một an ủi nhỏ cho những kẻ thất bại. Tuy nhiên không có thần chủ không có nghĩa Minh Thần điện không còn cường giả.
Hai phó điện chủ, hai tuyệt thế nữ vương, bốn tên hồn sát, một tên đại ma vương, tạo thành Minh Thần cửu đại ác ma, thực lực phách tuyệt thiên hạ.
Thần chủ tuyệt tích, nhưng Minh Thần điện chưa bao giờ để người thôi sợ hãi.
Lại nói đến thần chủ, không ai biết hắn còn sống hay đã chết, chỉ biết câu chuyện về hắn đã trở thành một truyền thuyết.
Nhấc lên Minh Thần điện, Trần Phong không khỏi một phen hoài niệm.
Thần chủ hay sát thần gì gì đó, thật ra chính là Trần Phong hắn. Mà cửu đại ác ma cùng hắn lại là sinh tử chi giao, chí thân chí tình.
Năm đó, hắn đúng là phá giới mà đi. Đi đến một thế giới càng thêm to lớn. Thế nhưng thật nhanh, hắn lại bò trở về. Không sai, chính là đi thì đứng, về thì bò.
Kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát, toàn thân lưu lại vô số ám thương.
Để có thể một lần nữa khôi phục, hắn không thể không đánh cược tính mệnh đi hấp thụ tinh thần lực.
Tinh thần lực là một loại lực lượng bá đạo, có thể chữa thương cũng có thể gϊếŧ người.
Hấp thụ tinh thần lực giống như đi trên băng mỏng, tùy thời đều có khả năng bạo thể mà chết.
Ròng rã ba năm trong cơ thể Trần Phong không khi nào không lưu chuyển tinh thần lực.
Lưu chuyển tinh thần lực không cho phép dùng sức hay phát động bất kỳ thủ đoạn công kích nào, bởi vì một cử động nhỏ cũng rất dễ đem lực lượng dẫn bạo. Đây chính là lý do ba năm này hắn làm phế vật mà sống.
Hắn không dám đi gặp huynh đệ, càng không dám đối Hứa Thanh Mi hứa hẹn bất cứ điều gì, bởi vì hắn lúc nào cũng có khả năng bước vào địa ngục.
Chẳng qua, tất cả đều kết thúc, hắn lúc này chẳng những khôi phục, mà còn nhân họa đắc phúc thành công chưởng khống tinh thần lực, đem tu vi đạt đến một độ cao hoàn toàn mới.
Một ngày kia, hắn chắc chắn sẽ lại đi. Đi báo thù.