Âm Thanh Của Yêu Thầm

Chương 1: Đêm mưa

Từng đám mây đen kéo đến, trong không khí ẩm thấp mang theo cảm giác nóng nực và nhớp nháp của mùa hè.

Bến xe cũ trong khu phố cổ tấp nập người qua lại, trên lưng Hứa Nại Nại mang túi lớn túi nhỏ, hai bím tóc rủ xuống trước ngực cùng với mái tóc rối tung trên khuôn mặt nhỏ.

Hứa Tuệ Linh đứng ở lối ra đợi Hứa Nại Nại đã một lúc lâu mới nhìn thấy cô đi đến.

“Giáo viên của Trường trung học số 1 đều đã đồng ý ngày mai sẽ thông báo trực tiếp với các học sinh cũ, các bạn chuyển từ lớp 10 lên lớp 11 đều là học sinh mới cả, sẽ rất dễ làm quen và thích nghi”.

Hứa Tuệ Linh sau khi chờ Hứa Nại Nại đi ra, cả hai người cùng nhau chen lên chiếc xe bus duy nhất chạy đến khu thành phố mới, mùi mồ hôi lên men cùng với giọng nói ồn ào của người công nhân từ vùng khác nhập cư đến vang khắp chiếc xe bus nhỏ nóng nực.

Hứa Nại Nại ôm chặt chiếc túi vải với nhiều mảnh vá vào trước ngực, thấp giọng đáp: “Cảm ơn cô ạ”.

Bố mẹ Hứa Nại Nại ly dị từ khi cô còn nhỏ, mẹ không muốn nuôi cô, thế nên cô sống chung với ông bà nội từ lúc mới hơn 8 tháng tuổi. Còn bố của cô là Hứa Kiến Bảo ngoại trừ đến Tết mới về nhà, thời gian còn lại ông thường lang thang ở bên ngoài, đột nhiên học kì trước dẫn một người phụ nữ trẻ về nhà nói là muốn tái hôn, ông nội Hứa nghe vậy liền tức giận đến nỗi tăng huyết áp phải nhập viện, khiến cho cả xóm chê cười.

Bà nội Hứa một bên mắng chửi Hứa Kiến Bảo đã hơn 40 tuổi còn không biết điều một bên lo sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Hứa Nại Nại thế nên liền liên lạc với Hứa Tuệ Linh sau khi kết hôn đang sống ở thành phố lớn để chuyển Hứa Nại Nại từ huyện Viễn Ninh đến Trường trung học số 1.

Hứa Tuệ Linh cười nói: “Cháu không cần cảm ơn, cứ coi nơi này như nhà của mình, không cần khách sáo như vậy”.

Cảnh quan hai bên đường chuyển động, những ngôi nhà mái bằng thấp dần dần được thay thế bởi những tòa nhà cao tầng ở trong thành phố, cây xanh ở hai bên đường được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng, trật tự giao thông ổn định, không một ai vượt đèn đỏ, ở giữa ngã tư đường còn có cảnh sát giao thông đang điều khiển các loại phương tiện.

Bầu trời mờ mịt, màn hình LED của tòa nhà cao tầng CBD vẫn đang chớp nháy tỏa ra những ánh sáng mờ ảo, nhưng vẫn không thể nào chiếu sáng được đôi mắt tĩnh lặng của Hứa Nại Nại.

Sau hai giờ di chuyển từ xe buýt đến tàu điện ngầm, cuối cùng Hứa Tuệ Linh dẫn cô đến công viên xe buýt của khu nhà giàu.

Ở khu này mặc dù dân cư không đông đúc nhưng khác biệt hoàn toàn so với khu phố cũ chỗ cô ở.

Từng bãi cỏ được cắt tỉa rất chỉnh chu trông giống như những đồng bạc xa xỉ, cổng tiểu khu nhìn rất lộng lẫy, sang trọng, phía trên có dòng chữ “Số 1 Quân Di” bay lượn như rồng phượng, ngoài ra còn có hai con sư tử được chạm khắc từ đá ngồi hai bên cổng.

Hứa Tuệ Linh nhẹ nhàng nói với Hứa Nại Nại: “Hồi nhỏ cháu đã gặp qua chồng của cô rồi nhỉ, giờ này chắc hẳn lớp học thêm của em gái cháu cũng đã tan và về nhà rồi, trong nhà còn có ông bà nội của con bé cháu nhớ chào nhé”.

Đỗ Hưng Hoành là chồng của Hứa Tuệ Linh, sau khi kết hôn hai người có đứa một đứa con chung tên là Đỗ Mộng Đình năm nay 11 tuổi đang học lớp 6.

Hứa Nại Nại gật đầu đáp: “Vâng ạ”.

Hứa Tuệ Linh rút thẻ ra vào khu nhà từ trong túi ra, ‘bíp’ một tiếng cánh cổng sắt mở ra.

Nguyên Ninh là một huyện nghèo nổi tiếng ở tỉnh Lâm Giang, trong thị trấn không có nổi một tòa nhà cao tầng, vì thế trong thôn nhỏ chỗ cô ở giao thông lại càng không thuận tiện, từ trước đến nay Hứa Nại Nại chưa từng nhìn thấy tiểu khu nào sang trọng như thế.

Cô cúi đầu đi theo Hứa Tuệ Linh vào thang máy lên tầng 9. Thang máy khi đi lên hơi rung một chút làm cho Hứa Nại Nại giật mình vội chống tay vào tường, sắc mặt nhợt nhạt như đang sợ hãi.

Thấy một màn như thế, Hứa Tuệ Linh cười mỉm: “Đừng sợ, không sao cả, cháu nhớ kỹ đây là phòng 907 tòa nhà B3, sau khi tan học liền quay về đây nhé”.

Hứa Tuệ Linh dặn dò thêm vài câu thì thang máy cũng vang lên tiếng ‘ting tong’ đã đến nơi.

Số 1 Quân Di là tiểu khu giàu có nổi tiếng ở thành phố Hoài Nghi, mỗi một tòa nhà có thang máy riêng cho từng căn hộ, cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy huyền quan của căn nhà.

“Ôi cha, Đình Đình của bà nhảy đẹp quá, sau này nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng”.

Đầu DVD được kết nối với loa của tivi LCD, cô bé mặc bộ đồ múa ba lê ở phòng khách đang xoay từng vòng theo tiếng nhạc, còn ‘khán giả’ thì đang ngồi trên chiếc sofa làm bằng da sang trọng.

Cánh cửa vừa mở ra thì ngay lập tức những tiếng cười và tiếng vỗ tay cũng đột ngột dừng lại.

Liếc nhìn mấy cái, Hứa Tuệ Linh liền dẫn cô đi vào trong.

“... Dượng, ông Đỗ, bà Đỗ” Hứa Nại Nại căng thẳng chào hỏi, bàn tay nhỏ vuốt phẳng góc áo cũ bị nhàu, nhớ tên từng người rồi chào hỏi, “Em gái”.

Không ai đáp lại câu chào của Hứa Nại Nại, bầu không khí vui vẻ vừa rồi cũng biến mất, Tiền Thúy Anh đứng dậy tắt đầu đĩa DVD.

Hứa Tuệ Linh dẫn Hứa Nại Nại đi thay giày, sau đó cười cười giải thích: “Bố mẹ, đây là cháu gái của con Hứa Nại Nại. Lúc trước con cũng từng nói qua với bố mẹ đứa bé này có thành tích học tập rất tốt, sau này Đình Đình của chúng ta sẽ phải học hỏi chị thêm nhiều để vào được trường Trung học số 1 nhé, Đình Đình con mau gọi chị đi”.

Vừa dứt lời, Đỗ Mộng Đình liền lao vào trong lòng Tiền Thúy Anh như nhìn thấy người xấu vậy: “Bà nội…”

Thấy vậy, Tiền Thúy Anh vứt cho cô một ánh nhìn khinh thường, không trả lời cô mà quay qua chỉ trích Hứa Tuệ Linh: “Tôi thật sự không hiểu là cô làm mẹ kiểu gì nữa, đưa Đình Đình đến lớp học múa rồi để con bé ở đấy không đón, vẫn phải để một người xương cốt già yếu như tôi đến đón con bé về”.

Hứa Tuệ Linh cau mày đáp: “Hưng Hoành, hôm qua em có dặn anh là hôm nay tan làm nhớ đi đón Đình Đình rồi”.

Còn Đỗ Hưng Hoành bên kia thì đang ung dung tự tại cầm báo đọc, rõ ràng là đã quên lời dặn đón con của vợ.

“Hưng Hoành nó còn phải tăng ca làm gì có thời gian để đi đón Đình Đình, cô mỗi ngày ở nhà cũng không làm việc gì, có chút chuyện đi đón con tan học cũng không thể làm được à” Tiền Thúy Anh bất mãn nói ra, “Nếu như không phải con trai tôi hàng ngày phải cực khổ ở bên ngoài đi kiếm tiền nuôi cả nhà thì cô nghĩ mình còn có thể ở lại trong ngôi nhà này à…”

Ở trước mặt bố mẹ chồng Hứa Tuệ Linh cũng không muốn giải thích nhiều, cô mím môi, im lặng giúp Hứa Nại Nại xách hành lý.

Đột nhiên lúc này Đỗ Mộng Đình đứng dậy từ trong vòng tay của Tiền Thúy Anh, cảnh giác ngăn chặn cửa phòng nhà mình không cho Hứa Nại Nại vào.

“Không được vào trong đây!” cô bé làm động tác ngăn chặn, nhìn Hứa Nại Nại đầy chán ghét, lớn tiếng nói, “Đây là thời đại nào rồi mà chị còn để kiểu tóc quê mùa như vậy chứ, quần áo cũng bẩn quá!”.

Thấy con gái mình như vậy Hứa Tuệ Linh quát cô bé: “Đỗ Mộng Đình, bình thường mẹ dạy con như thế nào hả? Nói chuyện với người lớn con phải lễ phép!”.

Bị mẹ quát, Đỗ Mộng Đình run rẩy nhìn mẹ, ngay lập tức cái miệng nhỏ bé liền phát ra tiếng khóc.

“Cháu gái của bà ngoan ngoan nhé” Tiền Thúy Anh đau lòng ôm lấy cháu gái, giả bộ đánh Hứa Tuệ Linh một cái, “Đều do mẹ con, mẹ không tốt, mẹ không tốt”.

Đỗ Mộng Đình khóc nấc lên, còn hai người đàn ông bên cạnh bất động thanh sắc một tiếng cũng không nói ra.

Hứa Tuệ Linh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Đình Đình như thế…”

Tiền Thúy Anh trợn mắt đáp: “Thế này sao gọi là nuông chiều chứ? Con bé còn nhỏ như vậy mà con còn mắng con bé!”

Nghe thấy bà nội nói, Đình Đình khóc càng to hơn.

Hứa Tuệ Linh nhẫn nại nhường nhịn không nói, đi vòng qua hai ông bà, ra hiệu cho Hứa Nại Nại theo mình đi vào trong.

Nhà họ Đỗ có ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm tiêu chuẩn, hai vợ chồng ở phòng ngủ chính, tiếp theo ông bà ở phòng thứ hai, còn Đỗ Mộng Đình ở phòng trẻ em, ngoài ra ở giữa phòng của Mộng Đình và phòng bếp còn có một căn phòng nhỏ cỡ sáu mét vuông.

“Cháu gái của bà ngoan nào, đừng khóc nữa, bà nội sẽ nói với mẹ con không để cho chị gái ở chung phòng với con nhé, được không nào? Là mẹ con không tốt nha…”

Hứa Tuệ Linh đóng cửa phòng lại, ngăn đi giọng nói của hai ông bà ở bên ngoài phòng khách đang dỗ dành Đình Đình nói mẹ không tốt.

Căn phòng này mặc dù nhỏ nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Đối diện cửa là một cái giường tầng, tầng trên xếp một đống thùng đựng vài đồ lặt vặt, còn có mấy giỏ trứng gà cùng với thùng gạo và vài đồ linh tinh khác, tầng dưới là một chiếc giường nhỏ, bên phải giường có một cái cửa sổ hướng ra phía Nam, phía dưới cửa sổ là một cái bàn học nhỏ và một cái đèn học, bên cạnh cửa đặt một chiếc tủ quần áo cũ làm bằng gỗ.

Vài năm trước, Đỗ Hưng Hoành chuyển đến làm việc ở một công ty lớn có tiếng, thông qua vài mối quan hệ mới mua được căn nhà này, đáng lẽ đồ trong nhà cũ nên vứt đi, nhưng do Hứa Tuệ Linh không muốn lãng phí nên đã chọn một vài đồ cũ còn dùng được rồi chuyển hết vào căn phòng nhỏ này, không nghĩ đến hôm nay mấy đồ dùng đó lại có tác dụng.

“Vốn dĩ dì định để cho con ở chung phòng với Đình Đình thế nhưng đứa nhỏ này thật sự bị chiều hư rồi” Hứa Tuệ Linh xấu hổ giải thích, “Con bé buổi tối ngủ hay có thói quen đá chăn, mà hiện tại cháu lại đang học cấp 3, làm ảnh hưởng đến việc học tập của cháu không tốt lắm”.

“Được ở đây thực sự đã rất tốt rồi ạ” Hứa Nại Nại đắn đo đáp, dừng một chút lại nói: “Cháu làm phiền cô nhiều quá”.

“Không phiền chút nào cả, Đình Đình nhà cô mà hiểu chuyện bằng một nửa của cháu là cô cũng mừng lắm rồi”

Tiếp theo Hứa Tuệ Linh chỉ cho cô vị trí phòng tắm và công tắc phòng ngủ, sau đó dịu dàng xoa đầu cô dặn: “Vậy giờ cháu sắp xếp hành lý nhé, giờ cô đi nấu cơm”.

Hứa Nại Nại lặng lẽ gật đầu.

Hành lý của cô mang theo không nhiều, có hai balo thì một balo đựng toàn bộ là sách vở.

Hứa Nại Nại đem sách vở chất lên bàn học, sau đó lại sắp xếp theo từng loại, tiếp theo lấy vài bộ quần áo ra rồi treo vào chiếc tủ gỗ nhỏ, trong phòng khách lâu lâu lại truyền đến vài tiếng cãi vã nhỏ và tiếng khóc của Đình Đình.

Hứa Nại Nại không có tâm tư nghe kỹ, sau khi dọn dẹp xong toàn bộ đồ đạc, ngay lúc này giọng của Hứa Tuệ Linh bên ngoài cũng truyền đến gọi cô ra ăn cơm.

Cô do dự một lát, gỡ hai bím tóc rối của mình ra, cột lại thành kiểu đuôi ngựa, quyết tâm đứng trước nắm cửa hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.

Ngoài phòng khách không thấy Đỗ Mộng Đình và Tiền Thúy Anh đâu.

Hứa Nại Nại thở phào nhẹ nhõm.

“Nại Nại, con nhanh rửa tay đi rồi lại ăn cơm”.

Trong bữa cơm, Đỗ Hưng Hoành và ông nội Hứa không nói chuyện mấy, trên mặt Hứa Tuệ Linh không giấu được sự mệt mỏi, mấy lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được vì Hứa Nại Nại vẫn đang còn ngồi đó ăn cơm.

Lúc nãy Đỗ Mộng Đình khóc lóc ầm ĩ, Hứa Tuệ Linh dỗ mãi cô bé vẫn không nín, còn Đỗ Hưng Hoành thì không nói gì, Tiền Thúy Anh thấy vậy đành dỗ dành dẫn cô bé ra ngoài đi ăn KFC.

Vì thế không khí bữa cơm càng yên tĩnh, ngượng ngùng, sau khi ăn xong, Đỗ Hưng Hoành và ông nội Đỗ ra phòng khách xem thời sự, trên bàn ăn chỉ còn mình Hứa Tuệ Linh đang thu dọn bát đĩa.

…….

Thời tiết cuối hè vừa oi bức vừa nóng, trong phòng lại không có điều hòa, toàn thân Hứa Nại Nại đổ mồ hôi ướt đẫm.

Cô nằm im lặng trên chiếc bàn học nhỏ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến khi mọi người trong nhà đều tắm rửa xong hết rồi, cô mới cẩn thận dè dặt lấy quần áo ra đi vào phòng tắm.

Từ trước đến nay ở quê Hứa Nại Nại chưa bao giờ nhìn thấy máy nước nóng, cô cởi xong quần áo sau đó mò mẫm bật thử công tắc máy nước nóng.

Huhhh!

Vòi hoa sen ở trên đầu xả xuống dòng nước lạnh băng, cô bị lạnh đến nỗi rùng mình, bàn tay vội vàng vặn nhỏ lại, nhưng không biết vặn như nào để nước ấm lại.

“Nại Nại, con đang tắm à?” Là giọng của Hứa Tuệ Linh.

“... Là con đây” Hứa Nại Nại cố gắng chịu đựng hàm răng đang phát run lên rồi trả lời.

“Con biết dùng máy nước nóng không?”

“Biết, con biết dùng”.

“Được”.

Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa nhẹ, Hứa Nại Nại quyết tâm lao qua dòng nước lạnh để đóng công tắc .

Nước lạnh trên người bị một làn gió nhẹ thổi qua làm cho cả người cô nổi một tầng da gà.

Một lúc sau Hứa Nại Nại mới bình tĩnh lại, nâng tay lau nước trên mặt, mệt mỏi thở dài một tiếng.

……..

*

Từ lớp 10 lên lớp 11 lại phải phân lớp lại từ đầu, vì thế các bạn trong lớp đa số đều là học sinh mới, thân phận học sinh chuyển trường của Hứa Nại Nại có vẻ như không mấy ai quan tâm đến. Hơn nữa tính của cô hướng nội và không hay nói chuyện với mọi người nên trong lớp mọi người cũng không để ý đến cô nhiều.

Cuộc sống của học sinh cấp 3 trường công lập vô cùng nhàm chán, ngày nào cũng học từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối mới được nghỉ, có không ít học sinh phàn nàn về lịch học này.

Nhưng chuyện này đối với Hứa Nại Nại lại rất vừa ý, không khó chấp nhận như mọi người, dù sao thời gian học tập và nghỉ ngơi như vậy có thể giúp cô tránh được việc tiếp xúc nhiều với người nhà họ Đỗ.

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, tuần đầu tiên đi học thường là thời điểm phải thi giữa kì.

Bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên lớp 11 còn chưa kết thúc, kỳ thi gồm sáu môn được chia làm ba ngày thi, thi xong bài thi cuối thời gian còn chưa đến bốn giờ chiều, mà trời bên ngoài đã tối sầm, không bao lâu nữa có lẽ sẽ có mưa to.

Phòng học số 6 của lớp 11 đã sáng đèn, bên ngoài trời mưa tầm tã, trên bảng các học sinh đang tập trung giải đề.

Hứa Nại Nại ngồi im lặng trong góc lớp sắp xếp đề trắc nghiệm, đột nhiên đèn phòng học nhấp nháy mấy cái.

Két, két —

Bóng đèn đột nhiên tắt, toàn bộ trường học bị mất điện, ngay lúc này, cả tòa nhà dạy học vang lên tiếng hò hét của học sinh đầy phấn khích.

“Ồ!”

“Mất điện rồi!!”

“Tất cả trật tự! Mọi người quay về chỗ ngồi của mình ngay!”

“Ai đang dẫm lên tôi vậy!!”

Trong phòng học tối tăm hỗn loạn, ‘ầm ầm ầm —’ sấm sét đánh, gió thổi loạn lên, các bạn ngồi cạnh cửa sổ chật vật đóng cửa sổ lại, tia sét đột ngột lúc nãy đã thắp sáng sự hỗn loạn của phòng học.

Tiếng la hét lại vang lên, thầy Trịnh Cường - Chủ nhiệm lớp mò mẫm trong bóng tối đi lên bục giảng gõ ‘cộc cộc’ vài cái phòng học liền im lặng trở lại.

“Hét cái gì mà hét! Tất cả im lặng cho tôi!”

Mấy phòng học bên cạnh cũng im bặt, ngoài tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài, trong lớp chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

Trịnh Cường đứng trên bục giảng lâu lâu lại gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, phía bên kia bộ phận hậu cần đang vội vàng sửa điện dưới trời mưa to đồng thời kích hoạt mạch điện dự phòng.

Lại trôi qua một lúc lâu nữa, bên dưới lớp học bắt đầu xuất hiện những tiếng thì thầm thảo luận.

“Ước gì mạch điện dự phòng của trường cũng bị hư nốt để bọn mình còn được về sớm”.

“Lần cuối nhìn thấy mưa to như này là khi tớ còn đang học tiểu học!”.

“Sao cậu không bảo bố mẹ đến trường đón về a…”

“Aizz, tớ vẫn còn muốn tiếp tục giải đề”.

Ông trời vẫn là không đáp ứng mong muốn của mọi người, mưa to hơn một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, thậm chí mưa còn càng lúc càng to hơn nữa, nước mưa ở dưới sân trường cũng đang dâng cao hơn.

“Cộc, cộc, cộc”.

Bục giảng lại bị gõ mấy lần nữa, Trịnh Cường hắng giọng nói: “Hiện tại mạch điện dự phòng trong phòng điện của trường đã bị cháy rồi…Tất cả im lặng! Bây giờ cả lớp lên đây dùng điện thoại của thầy để gọi cho bố mẹ đến đón, bắt đầu từ bàn đầu tiên của hàng đầu, mọi người không được ồn ào!”.

Xung quanh vang lên tiếng rì rầm, những người gọi điện thoại xong lần lượt được bố mẹ đón về, chỉ có Hứa Nại Nại im lặng ngồi trong bóng tối, cho đến khi người cuối cùng được bố mẹ đón về cô mới bắt đầu cầm ô đi ra khỏi lớp học.

“Hứa Nại Nại?” Trịnh Cường đang đóng cửa phòng học bất ngờ gọi một tiếng: “Có người nhà đến đón em về không?” Lúc này thầy nhớ lại thì hình như cô không có gọi điện cho người nhà.

Hứa Nại Nại sửng sốt một chút, nhẹ giọng đáp: “Có ạ, hẹn gặp lại thầy”.

Trịnh Cường nghĩ rằng mình đã nhớ nhầm, không chút nghi ngờ: “Vậy được rồi, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé”.

……

Những hạt mưa to đập mạnh vào chiếc ô, hệ thống thoát nước của thành phố càng ngày càng xuống cấp không thoát được nước.

Hứa Nại Nại cúi người xuống xắn ống quần lên, đôi chân trắng buốt gầy gò chìm sâu vào dòng nước xiết, hai chân cô nặng như chì mà lê từng bước một, khó khăn lắm mới bước ra được đến cổng trường.

‘Đùng’

Tia sấm sét như xé toạc bầu trời, đèn hai bên đường le lói những ánh sáng mờ ảo đầy nguy hiểm.

Những chiếc xe gia đình lần lượt đi ra khỏi cổng trường, có một vài xe bị chết máy do gầm thấp, phụ huynh vội vàng gọi nhân viên đến hỗ trợ.

Chỉ có Hứa Nại Nại một thân một mình như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, vẫn giữ được sự quật cường nhỏ bé trong màn mưa lớn với những tiếng hò hét vang vọng.

Hứa Nại Nại không nhớ rõ số điện thoại của cô, nhưng nếu có nhớ được thì chắc hẳn lúc gọi cũng sẽ không ai nhận máy.

Giờ này, có lẽ Đỗ Mộng Đình cũng đang bị kẹt lại ở lớp học múa.

Trên chiếc ô cũ đã xuất hiện vài sợi dây kẽm bị gỉ sét, rách nát đến mức che như không che, những hạt mưa lớn liên tục đập mạnh vào ô, Hứa Nại Nại gần như không cầm chắc được nữa, dùng chút sức còn lại để nhét chiếc balo vào trước ngực để bảo vệ tránh bị mưa làm ướt.

Số 1 Quân Di là khu vực có địa hình khá cao, ngày thường Hứa Nại Nại chỉ mất 20 phút là về đến nhà thế nhưng hôm nay do trời mưa to nên đi lại rất khó khăn.

Cô chỉ có một hy vọng duy nhất là sách vở trong balo không bị ướt.

Àooo —

Đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô chạy với tốc độ cao bất ngờ lao qua vũng nước.

Tầm mắt còn chưa kịp nhìn rõ đã bị nước che khuất, Hứa Nại Nại không kịp phòng bị liền bị nước tạt cả người.

Cả người cô lẫn quần áo ướt đẫm, từng giọt nước chảy xuống balo.

Răng rắc!

Lúc này, chiếc ô cũ nát của cô cũng không chịu nổi một lượng nước lớn tác động đột ngột như vậy liền gãy nát, mặt ô dính tán loạn vào chiếc cổ nhỏ mảnh khảnh của cô.

Trong nháy mắt những giọt nước mưa như hóa thành những cái gai đâm sâu vào làn da mỏng manh của cô, một cơn gió mạnh thổi đến, những giọt nước trên người lạnh buốt như những hạt mưa của mưa mùa thu tháng 9 vậy.

Không lâu sau, chiếc SUV màu đen kia đã quay đầu lại.

Két —

Cửa xe ô tô mở ra, một chàng trai cao gầy từ trên xe bước xuống trên tay còn cầm theo một cái ô.

“Thật xin lỗi”. Giọng nam trầm thấp mà trong trẻo, bàn tay thon dài đưa qua cho cô một chiếc áo khoác hàng hiệu.

Thấy cô bất động không trả lời, cậu bước qua vũng nước sâu tiến lại gần cô một chút.

Một chiếc ô xuất hiện che đi những giọt mưa nặng hạt, trên vai cô được khoác thêm một cái áo khoác đang còn chứa hơi ấm của cậu.

Mùi hương đặc trưng của chiếc áo quanh quẩn quanh chóp mũi cô, Hứa Nại Nại chậm rãi ngước mặt lên.

Mưa thật sự rất to, trong màn đêm vô tận, những ngón tay thon dài của cậu thiếu niên đang cầm chiếc ô che cho hai người, cô mơ hồ nhìn thấy xương hàm góc cạnh của cậu.

Một lúc lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của cậu thiếu niên vang lên:

“Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”