Cuộc Sống Sau Khi Có Hệ Thống Thôi Miên

Chương 17: Chỉ có cô mới thỏa mãn được anh

Anh đang muốn duỗi tay chạm vào thân thể mê người kia, thì cửa thang máy lúc này lại mở ra, anh trơ mắt nhìn cô gái đi ra khỏi thang máy, cửa phòng đóng lại hoàn toàn ngăn cách tầm mắt anh, lông mày anh nhăn lại, trong lòng dường như có cảm giác vô cùng mất mát và tiếc nuối.

Từ từ bừng tỉnh, đối mặt với côn ŧᏂịŧ dưới háng, Tang Nguyên Khôn mặt đầy hắc tuyến chăm chú nhìn côn ŧᏂịŧ đang ngạnh lên, đành phải luồn tay tiến vào trong quần.

Mấy ngày nay, anh chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ mơ thấy người phụ nữ đó, mơ thấy thân hình quyến rũ kia, nhưng lần nào anh cũng không thể chạm vào cô, chỉ có thể nhìn cô lần lượt rời đi, che khuất tầm mắt anh.

Sau khi tỉnh lại côn ŧᏂịŧ vẫn dựng đứng như cũ, động tác trên tay Tang Nguyên Khôn ngày càng nhanh hơn, trong miệng phát ra vài tiếng rên nhẹ thở dốc thô suyễn, nhưng mày lại nhíu chặt. Nghĩ đến người phụ nữ để thủ da^ʍ đã không thể thỏa mãn anh, anh cúi đầu nhìn cây gậy mãi không bắn chỉ rỉ ra vài giọt tinh của mình, chỉ có cô mới có thể thoả mãn được anh, chỉ có cô mới có thể.

Ương Kính Liễm nằm trong nhà mấy ngày, trong lúc đó Ôn Lập Sóc đã gửi vài tin nhắn ái muội không rõ tin tức để giảm bớt nỗi khổ tương tư của anh và một chút ấm ức của đàn ông. Cô còn chưa ăn đến thịt đâu, nếu đi ra ngoài, tiểu bánh bông lan đưa tới cửa lại phát hiện cô không ở nhà thì sẽ rất thất vọng đó nha.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa "Thùng thùng", Ương Kính Liễm đặt di động xuống, đứng dậy đang định đi mở cửa, thì trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, cô đặt tay lên then cửa nhưng không tiếp tục động tác, cô xuyên qua mắt mèo nhìn thấy vài món ăn ngon mà cô đang nghĩ đến.

"Ai vậy?"

Tang Nguyên Khôn cúi đầu, chiếc mũ trùm đầu màu đen đậy mọi biểu cảm trên khuôn mặt, anh cầm chiếc túi nilon trong tay, quơ quơ trước ngực.

"Hàng xóm, mang đồ ăn tới cho cô.”

Khoé miệng Ương Kính Liễm cong lên, trong nháy mắt mở cửa đã khôi phục lại biểu cảm của mình, liếc mắt nhìn túi nilon trong tay anh một cái, sắc mặt chuyển biến nợ nụ cười ấm áp đầy nhiệt tình hiếu khách.

"Ai nha, thật ngại quá, mau vào nhà ngồi đi."

Ương Kính Liễm nghiêng người nhường chỗ, vừa bước vào cửa, toàn thân anh đã bị bao trùm bởi mùi hương thuộc về cô, mỗi một lỗ chân lông trên người đều giãn ra. Anh nhìn quanh cách bố trí trong căn phòng, xung quanh đều có những món đồ nhỏ xinh xắn đáng yêu và tinh xảo, trông ấm áp hơn phòng anh rất nhiều lần.