Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 30

Sau khi đã đến gần, nàng chợt nhận ra, phượng hoàng khi nảy thực ra là một thiếu nữ rất xinh đẹp, nhưng cặp mắt thì bị một dải băng dài màu trắng bịt ngang. Còn người đối diện là một nam nhân, nhìn tướng mạo khá oai phong. Dung Ly lúc này cố tiến đến gần hơn để nghe bọn họ đang nói gì, nàng nghĩ thầm: "Kỳ lạ, cho dù ta tiến gần cách mấy cũng chẳng nghe được gì là sao thế?"

Đột nhiên lúc này thiếu nữ ấy dang hai tay ra, nói lớn điều gì đó, rồi nam nhân ấy rút kiếm ra, thanh kiếm này có vẻ là báu vật thượng cổ, nên thần khí rất mạnh, sau đó hắn nhắm mắt đầu quay qua hướng khác, tiến thẳng đến đâm vào ngay tim của cô ấy. Dung Ly khi này quá bất ngờ, liền đưa tay ra định ngăn cản, hét to:

- KHÔNG!...ĐỪNG MÀ!!!...

...

_______________

[Bên phía của Đông Cung]

Sau khi đám khí đen kỳ lạ ấy bao phủ, Đông Cung cũng rơi vào mộng cảnh giống như Dung Ly, nhưng lại là một nơi hoàn toàn khác...

Trước mặt chàng lúc này hiện ra khung cảnh của Bạch Liên Điện - nơi mà lúc nhỏ chàng và mẹ cùng sinh sống.

Đông Cung cũng ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt nhận thấy Dung Ly bên cạnh mình đã biến mất, liền vội vàng chạy xung quanh kêu to:

- Dung Nhi! Dung Nhi! Cô đâu rồi?!

Sau một hồi tìm kiếm, không thấy Dung Ly đâu, Đông Cung liền từ từ dừng lại, nghĩ cách khác. Nhìn xung quanh, khi này chàng đã đến gần bên cạnh hồ Sen Trắng gần đấy.

Hồ Sen Trắng là nơi mà lúc nhỏ Đông Cung và mẹ thường hay đến thăm khi còn nhỏ. Lúc đó cả hai bọn họ bị đám người con của các thứ phi khác của thành chủ ức hiếp, bọn họ cậy quyền thế xem mẫu thân Đông Cung chẳng ra gì, còn tạo ra nhiều mưu kế thâm độc để đẩy mẹ con chàng đến nơi phong cảnh tiêu điều hiu hắt này.

Từ xa xa trong mái đình bên cạnh hồ, chàng nhìn thấy bóng dáng một người đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn ấy vang lên, nghe sao thân thuộc đến lạ thường, gợi lại cho Đông Cung những kỷ niệm thời thơ ấu. Chàng nghĩ thầm: "Chẳng phải đây là khúc "Vân Hạc" mà lúc nhỏ mẹ ta ngày nào cũng đàn sao?"

Đông Cung từ từ bước lại gần, xem xem người ấy là ai. Khi đến gần đến chỗ ấy, người đó đột nhiên dừng khúc nhạc rồi đứng lên, vẻ mặt có vẻ sững sờ, vội vã chạy về phía chàng, nói to:

- Đông Cung! Con trai của mẹ! Con đã đi đâu, mẹ nhớ con nhiều lắm!

Thì ra người ấy chính là mẹ chàng, nhưng lúc này đây, Đông Cung cảm thấy có điều gì đó không ổn, rõ ràng là khi nảy đang ở trong khu rừng kỳ lạ ấy, lần này lại quay về Bạch Liên điện, rồi còn có cả mẹ chàng ở đây nữa. Tốt nhất là nên đề phòng trước thì hơn.

Mẹ chàng từ xa chạy lại, ôm lấy Đông Cung, khóc rất nhiều, hỏi han đủ thứ. Trong phút chốc, trong tay bà đột nhiên từ đâu xuất hiện một thanh dao sắc nhọn, nhằm lúc Đông Cung không để ý nhất, định đâm chàng từ sau lưng. Nhưng không ngờ Đông Cung đã nghe được, liền đẩy bà ta ra và nắm lấy tay đang cầm dao, nói:

- Bà không phải là mẫu thân của ta!

Câu nói nghe lạnh lùng, kết hợp với động tác nhanh thoăn thoắt, chàng dùng thanh kiếm bà ta đang cầm đâm vào ngay bụng của bà ta. Nhưng kỳ lạ thay, hình ảnh ấy đột nhiên tan biến thành mây khói, bà ấy trong phút chốc đã hòa thành khói sương.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên tứ phía xung quanh chàng, có cả đám người từ đâu xông lại, nhằm thẳng vào Đông Cung mà tấn công. Trong giây lát, đám người bọn họ đều đã tiến đến gần. Do quá nhiều người nên Đông Cung không kịp tấn công, chẳng mấy chốc đã bị đám người đó vây kín, đang rơi vào tình huống thập tử nhất sinh.

Ngay lúc này đây, đột nhiên ánh sáng từ Tử Thanh kiếm lóe lên, tiếng của Đông Cung la to cộng thêm luồng sáng vàng bức phá, hào quang từ người chàng phát ra, với kiếm trong tay, chàng vun một vòng xung quanh. Tiếng kiếm lao đi vun vút, đi tới đâu thì người chết đến đó. Sau một hồi, cảnh vật xung quanh tràn ngập xác chết của đám người ấy, hoang tàn tiêu điều. Những đóa sen trắng cũng bị vấy máu làm biến thành màu đỏ tươi.

Đông Cung lúc này trở lại bình thường, thở hổn hển. Nhưng chưa đợi chàng định thần lại thì khung cảnh xung quanh đột nhiên chấn động rồi tan vỡ, Đông Cung bắt đầu rơi, rơi mãi.