Thập Niên 60: Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 24: Nhận Thưởng

“Xin hỏi lần này cô định quyên góp bao nhiêu tiền?” Phóng viên ở bên cạnh tìm đúng thời cơ cầm microphone chĩa về phía Lục Hướng Noãn hỏi vấn đề sắc bén.

Người khác cũng nín thở nóng lòng muốn biết đáp án, phải biết rằng lần trước có người trúng 130 tỷ đã quyên góp một ngàn vạn.

Đặc biệt là người phụ trách cơ cấu từ thiện, trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn không quên chỉnh lại quần áo trên người, đợi cô nói ra con số mình lập tức ra sân khấu, nắm lấy tay cô nói cảm ơn.

“Không quyên góp một đồng.” Không phải là Lục Hướng Noãn ích kỷ, nếu không có chuyện tận thế, ít nhiều gì cô cũng sẽ quyên góp một chút.

Nhưng tối qua cô biết mình trúng giải thưởng lớn còn liều mạng xén tiền của công ty cho vay trên mạng, cô càng không quyên góp.

Cô không phải thánh nhân, hơn nữa cơ cấu từ thiện này nói rất dễ nghe, sau này ở giữa kiếm lời bỏ túi nhiều tiền, còn không bằng mua mấy thứ đưa tới vùng núi.

Hơn nữa tiền trên tay Lục Hướng Noãn hiện giờ, đối với cô mà nói không phải tiền, là thứ khiến cô có thể sống sót.

Cho nên bất cứ kẻ nào dám đánh chủ ý với số tiền này, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.

Mọi người nghe thấy tin tức này thì khϊếp sợ, đặc biệt là người phụ trách cơ cấu từ thiện đều kinh hãi miệng không khép lại được.

Sao người này không dựa theo lẽ thường như vậy, trúng giải thưởng lớn như thế ít nhiều gì cũng phải quyên góp một chút chứ.

Đâu ai biết biết vắt cổ chày ra nước, vắt chày ra nước, nhiều tiền như vậy chủ yếu là cô tiêu xài cũng không hết, giữ lại sau này chết hóa vàng mã à.

Người phụ trách của cơ cấu từ thiện không bình tĩnh nổi, ưỡn cái bụng to mọng của ông ta, chen chúc vào trong đám người gϊếŧ ra một con đường máu.

Đợi ông ta chen tới bên cạnh Lục Hướng Noãn, chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì tóc giả trên đầu rơi ra, mọi người thấy thế thì cười ha ha.

Ông ta hoảng loạn nhanh chóng đội tóc giả lần nữa, thuận tiện còn chỉnh lại kiểu tóc, bày ra dáng vẻ tự nhận là rất tuấn tú với Lục Hướng Noãn.

“Cô gái, cô không biết những đứa bé ở vùng núi nghèo khó không chỉ ăn không đủ no, ngay cả học cũng không được học.” Ông ta đánh bài tình cảm muốn dấy lên lòng đồng tình của Lục Hướng Noãn, sau đó vung một khoản tiền cho cơ cấu từ thiện bọn họ.

“Đâu liên quan tới tôi?” Lục Hướng Noãn hỏi ngược lại.

“Sao lại không liên quan tới cô… Không phải, nếu sự nghiệp từ thiện của Hoa Quốc có được sự ủng hộ của cô, vậy thì khiến bao nhiêu đứa bé trôi dạt khắp nơi, không nhà để về…”

Không đợi ông ta nói xong, Lục Hướng Noãn cắt ngang lời ông ta nói: “Hôm nay cho dù ông nói thẳng cả trời ra, tôi cũng không quyên số tiền này.”

Nhìn ánh mắt khiển trách của đám người dành cho mình, Lục Hướng Noãn không thèm quan tâm.

Muốn dùng đạo đức đả động cô ư, ngại quá, con người cô càng không quan tâm chuyện này.

Vì sao cô phải để ý ánh mắt của người khác mà sống, Lục Hướng Noãn cô mới là tồn tại độc nhất vô nhị.

“Hơn nữa tiền của tôi, dựa vào cái gì tôi phải quyên góp.” Lục Hướng Noãn khí phách nói xong, trực tiếp rời đi.

Cho dù là người phụ trách cơ cấu từ thiện ở phía sau gọi cô thế nào, cũng không thấy cô quay đầu lại.

Thậm chí khi đuổi theo Lục Hướng Noãn, lòng bàn chân trượt một cái, trực tiếp ngã dập mông.

Mà giám đốc ngân hàng đợi ở cổng lớn đã lâu nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi ra, lập tức ân cần giống như chó săn bước nhanh tới trước mặt cô, tươi cười khiến nếp nhăn trên mặt chen lách vào nhau.

Đã sớm nhìn cơ cấu từ thiện không vừa mắt, treo đầu dê bán thịt chó, tiền quyên góp đều vào túi của bọn họ, đừng tưởng là ông ta không biết.

Hơn nữa vị đại gia này quyên góp ít một phần, thì có thể tích trữ trong ngân hàng bọn họ thêm một phần.

Bắt lấy được vị này, ông ta đi ngang ở ngân hàng cũng không có ai dám nói gì, nghĩ như thế ông ta càng thêm nhiệt tình.

Cho dù hiện giờ Lục Hướng Noãn nói muốn mạng ông ta, có lẽ ông ta sẽ không nói hai lời để cô cầm lấy.

“Chúng tôi đã sớm chuẩn bị xe, chỉ đợi cô ra ngoài.”

Lục Hướng Noãn nhìn thẻ trên áo ông ta: Giám đốc ngân hàng XXX, thì biết xảy ra chuyện gì.