Hãy cẩn thận, cái chết đang đến gần ngươi.
Ôi chúa ơi, nó được viết bằng máu sao ?
“Nàng đang làm gì ở đây vậy hả ?” Lucian đột ngột xuất hiện.
“Tờ giấy này là sao ?” tôi hỏi.
“Không có gì đâu.” Anh ấy giật lấy nó từ tay tôi.
“Có ai đó đang đe dọa chàng hay đó chỉ đơn giản là một trò đùa ?” tôi lo lắng.
“Không có gì cả nên nàng không cần phải lo lắng.” Anh nói và nắm lấy cổ tay tôi kéo ra khỏi phòng. Có một sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy và tôi chắc rằng có điều gì đó đang xảy ra.
“Nàng có thích món quà của ta không ?”
“Vâng, nhưng sao chàng lại làm vậy ? Ta tưởng chàng đang giận ta.”
“Ta có và giờ ta vẫn đang giận nàng đây.” Anh ấy nói trong khi dắt tôi đến phòng ăn, “Ngồi xuống và ăn thôi nào.”
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có thể thấy sự khác biệt rõ rệt, như có ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt đó. Ánh nhìn của anh ấy như thiêu đốt tôi, một đôi mắt đang không hề bình tĩnh. Chắc hẳn nó có liên quan đến tin đồn xung quanh anh.
“Làm thế nào mà chàng mang được Lydia và Ylva đến đây ?” Tôi thực sự muốn biết, các cung nữ không bao giờ được phép rời khỏi cung vì họ có thể tiết lộ bí mật của cung điện. Một khi đã bước vào thì sẽ không có lối ra.
Anh ấy ngước lên và nhìn chằm chằm tôi một lúc: “Ta đã nói với nhà vua rằng... nếu không cho thì ta sẽ gϊếŧ ông ấy.”, câu nói của anh làm tôi bị sặc, chộp lấy cốc nước và uống vội để không bị ngạt.
Lucian quan sát Hazel, anh chờ đợi để nhìn phản ứng của cô nhưng nó đã làm anh thất vọng khi thấy vẽ sợ hãi và bối rối. Anh đã giận vì mới hai ngày trước cô còn nghĩ rằng anh sẽ đánh hoặc gϊếŧ chỉ vì cô ấy không nghe lời, và bây giờ thì cô nhìn anh như thể anh thực sự sẽ gϊếŧ cô. Có lẽ anh đã sai khi nghĩ rằng cô ấy sẽ khác với mọi người, anh thậm chí còn không biết sao mình lại trải qua bao nhiêu khó khăn để mang món quà đến làm cô ấy vui.
“Ta nói vậy vì đó là cách duy nhất để mang hai người họ đi. Nàng thực sự không nghĩ ta sẽ gϊếŧ nàng phải không ?” anh ấy hỏi khi đang kiềm chế cơn giận của mình
“Vậy tại sao chàng lại nói là sẽ đốt ta ?” cô ấy hỏi.
“Bởi vì... đó là những gì nàng nghĩ về ta. Nàng nghĩ ta là một con quái vật chỉ biết gϊếŧ người thì ta cũng sẽ có thể đốt cháy họ phải không ?” anh đứng dậy và đập tay xuống bàn làm cô giật mình, cô nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt bàng hoàng sợ hãi. Anh ghét ánh mắt đó của cô nên bỏ ra khỏi phòng ăn.
Về phòng làm việc của mình, Lucian đọc lại tờ giấy.
Hãy cận thận, cái chết đang đến gần ngươi
Không một ai dám đùa như vậy với Lucian ngoại trừ những người anh em của anh. Và thế là cầm tờ giấy trên tay, Lucian đi thẳng đến cung của đại hoàng tử. Khi anh đi dọc qua các hành lang, những người lính canh của anh trai nhìn anh với ánh mắt sợ hãi và thù địch, nhưng điều đó chằng là gì so với cách mà Hazel nhìn anh. Kỳ lạ là anh đã quen với những ánh nhìn ghét bỏ đó nhưng việc bị vợ mình nhìn với ánh mắt như vậy khiến anh tổn thương và tức giận.
Những cô hầu gái trẻ nhìn Lucian đầy phấn khích, anh có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng thì thầm của họ.
“Ngài ấy cao thật, còn rất đẹp trai nữa.”
“Mái tóc ngài đẹp thật, cả đôi mắt cũng vậy.”
“Ngài ấy là của tôi đấy nhé.”
“Cô mơ hả.”
“Đúng vậy, tôi mơ ước được phục vụ cho ngài ấy, tôi sẽ làm việc cả ngày trong bếp và dành cả đêm trong phòng ngủ của ngài.”
“Tôi có thể giúp gì không thưa hoàng tử ?” người lính canh trước sảnh chính hỏi Lucian.
“Tránh đường cho ta thì sao ?”
“Không thể thưa hoàng tử, chúng tôi không được phép cho bất cứ ai vào.”
“Nói với đại hoàng tử ra đây nếu không thì ta cũng không chắc là mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.”
“Tôi xin lỗi, thưa ngài.” Hai người lính gác nhìn nhau.
“Ta cũng vậy.” Lucian nói rồi vung nắm đấm vào hai người lính, một người rút kiếm ra nhưng đã bị Lucian đập đầu vào tường. Và cứ thế anh đã tẩn cho họ một trận tơi tả rồi tiếp tục đi vào phòng làm việc của đại hoàng tử nhưng anh ta không có ở đấy, anh bắt lấy tay của một cô hầu đi ngang qua hành lang và hét lớn:
“Pierre đang ở đâu ?”
“Ngài ấy đang ngủ trong phòng ạ.” Cô hầu run sợ trả lời.
Lucian đi đến phòng của Pierre và mở tung cửa ra, đập vào mắt anh là hình ảnh anh trai mình đang “vui vẻ” với một người phụ nữ.
“Cái quá gì...” Pierre hét lớn nhưng bỗng im lặng khi nhìn thấy Lucian. Cô gái đang khỏa thân trên giường vội kéo tấm chăn che lại.
“Oh em trai, em làm anh bất ngờ đấy. Em đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng nhau vui ẻ với quý cô xinh đẹp này nhé ?” Pierre vừa nói vừa vuốt ve người phụ nữ và cô ta nhìn anh với một nụ cười.
“Anh tốt bụng thật đấy nhưng điều này thì không hay đâu.” Lucian vừa nói vừa giơ tờ giấy lên. Pierre đứng dậy khỏi giường và tiến đến gần nhìn vào tờ giấy.
“Điều gì khiến em nghĩ là người viết nó là anh ?” Pierre hỏi.
“Nếu đó không phải là anh thì chắc anh cũng biết là ai trong số các anh viết thứ này.”
“Đừng quên họ cũng là anh em của em, anh biết sẽ không ai trong số họ đùa giỡn như vậy, chúng ta không còn là trẻ con nữa Lucian à.”
“Tốt nhất là anh nên chắc chắn như vậy.” Lucian đe dọa.
“Xem ra em có nhiều kẻ thù quá nhỉ.” Pierre cười đểu.