Đám Bệnh Kiều Cuồng Chiếm Hữu

Chương 11: Tâm tư thầy giáo

Chóp mũi Miểu Miểu hơi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên, đôi mắt mờ hơi nước lấp lánh, ủy khuất mở miệng, “Em có chăm chú nghe giảng nhưng không biết vì sao đi thi lại chỉ được có thế.” Nước mắt trào ra, lông mi dài chớp chớp trên mặt cô.

Cái miệng nhỏ bĩu lên, rồi lại chu lại, cực lực nhịn khóc nhưng không được, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.

Tạ Đình Thân thở dài một hơi. Anh đứng dậy nhẹ nhàng giơ tay lau nước mắt cho cô. Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt trượt qua mu bàn tay của mình, hầu kết hơi chậm rãi chuyển động. Nhưng rất nhanh, anh nhướn mày, khàn giọng nói:

“Được rồi, đừng khóc nữa, chiều nay có một tiết tự học, em đến phòng thầy để học phụ đạo đi.”

Nghe vậy, cô bé nữ sinh ngẩng đầu nhìn thầy, thút thít nói: “Cảm ơn thầy.”

Đôi mắt màu đen của thiếu nữ ướŧ áŧ, ánh mắt đầy bi thương. Chớp mắt một cái như một cây kim đâm vào lòng anh, ngực từng cơn thắt lại.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh vươn những ngón tay dài trắng trẻo của mình xoa đầu cô, như vuốt ve một chú mèo. Cơ thể cô cứng đờ, tim bỗng hẫng một nhịp. Chưa kịp phản ứng thì anh đã thu tay về, giống như cô vừa tưởng tượng ra cảnh đó vậy.

Tạ Đình Thân xoay người, đưa lưng về phía cô, làm bộ tìm thứ gì đó, hắng giọng: “Em về trước đi, chiều nhớ đến học.”

“Hẹn gặp lại thầy ạ.” Tiếng đóng cửa truyền đến, lúc này Tạ Đình Thân mới quay người lại. trong phòng đã không còn ai. Anh chậm chạp đưa tay lên ngực, trái tim đang đập liên hồi, suy nghĩ không kiềm chế được loạn cả lên.

Sau 25 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên Tạ Đình Thân cảm thấy tim mình đập mạnh đến thế, cảm xúc khó mà khống chế được. Anh không biết chiều nay quyết định dạy phụ đạo cho cô bé đó là đúng hay sai nữa.

Miểu Miểu quay lại phòng học, vành mắt vẫn còn hơi hồng. Cô bạn thân Mạc Tiểu Noãn tiến đến, mặt mũi lo lắng hỏi: “Miểu Miểu sao vậy? Thầy Tạ mắng cậu ghê lắm hả?”

Miểu Miểu lắc đầu, “Thầy không mắng. Nhưng mà bài thi của mình kém quá nên mình khóc.”

“À, thôi, ngoan nào, đừng khóc. Lần sau làm tốt là được mà.” Mạc Tiểu Noãn ôm chặt tay Miểu Miểu, đau xót nói.

Tiếng chuông vào học vang lên, Tiểu Noãn rời khỏi Miểu Miểu, còn dặn: “Đừng khóc nữa.”

“Được.” Miểu Miểu nhìn thấy cô bạn thân đang lo lắng cho mình, trong lòng thấy ấm áp, tươi cười trở lại.

Tiếp theo đó, tâm tình Miểu Miểu rất đi xuống, cho đến khi ăn trưa với Quý Tuân cũng không khá lên được.

Khi Quý Tuân nhìn thần sắc Miểu Miểu, anh còn đưa tay sờ đầu cô:

“Sốt à?”

Miểu Miểu gạt tay Quý Tuân ra, “Cậu mới sốt ấy.” Nói xong cũng vẫn chán nản, không để ý cậu ta, bước nhanh về phía trước.

Quý Tuân nhanh chóng đuổi theo, muốn cầm tay cô nhưng không được. Lúc ăn cơm, Miểu Miểu cũng khều vài hột rồi thôi. Quý Tuân hỏi gì cũng không nói.

Cơm nước xong xuôi, Quý Tuân kéo Miểu Miểu một cách miễn cưỡng lên sân thượng, dùng tay nâng mặt cô, ánh mắt nóng rực khẩn trương.

“Có chuyện gì? Nói tôi nghe, tôi giúp cậu giải quyết.”