Đám Bệnh Kiều Cuồng Chiếm Hữu

Chương 10: Giang Cảnh Nghiêu

Hắn là học bá thành tích nổi bật toàn trường, cái đồ cùi bắp như Miểu Miểu làm sao dám làm phiền hắn. Nhưng mà đối với cô, học bá vẫn là đối tượng cô cảm thấy kính nể.

“Các bạn giở sách đến trang 45.“

Miểu Miểu không nghĩ lung tung nữa, vội mở balo, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy sách Vật lý đâu. Cô lại cúi người, tìm trong ngăn bàn, vẫn không có.

Nguy rồi, quên sách ở nhà rồi… Làm sao bây giờ? Nội tâm Miểu Miểu hò hét gào khóc, trong lòng tuyệt vọng.

Hôm nay xu cà na quá đi mất!

Hay là xin học bá bên cạnh xem chung được không? Nhưng mà nhìn hắn khó mở miệng quá… Miểu Miểu do dự.

Cô liếc trộm học bá vài lần, không biết mở lời thế nào. Đã đi muộn, còn quên mang sách, thật không còn gì để nói.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài đem sách Vật lý dịch sang một nửa về phía bàn cô.

“Cám.. cám ơn.” Miểu Miểu vừa ngại ngùng vừa cảm kích. Nhất định là vừa rồi liếc trộm mấy cái đã bị phát hiện rồi, mất mặt quá đi.

Bởi vì hai người xem chung sách nên khoảng cách chỗ ngồi cũng gần lại. Miểu Miểu nhìn hắn, khuôn mặt lạnh bang, những đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, còn có một nốt ruồi nhỏ. Hàng mi dài rủ xuống, bờ môi hơi mở. Cả khuôn mặt thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng điềm tĩnh, có hơi dọa người.

Giang Cảnh Nghiêu khó mà làm ngơ được ánh mắt nhiệt liệt bên trái mình, hắn nghiêng qua, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng vào cô. Miểu Miểu nhìn vào mắt hắn, hoảng hồn vội gục đầu xuống, giả bộ như đang suy nghĩ gì đó, nhưng không ngờ vành tai đỏ ửng đã tiết lộ hoàn toàn sự bối rối của cô lúc này.

Giang Cảnh Nghiêu thu lại ánh mắt, con ngươi thâm trầm khó đoán. Từ ngày ngồi cùng bàn với cô đến nay vẫn luôn cảm thấy cô ngốc ngếch, hôm nay quả nhiên là như vậy. Càng lúc càng ngốc.

Tới 8h45, tiết học Vật lý chật vật trôi qua. Miểu Miểu giống như được giải thoát, thở phào một hơi, nhưng một câu của Tạ Đình Thân lại treo ngược cô lên lại.

“Hạ Miểu Miểu, đến phòng thầy nói chuyện.” Tạ Đình Thân thu dọn sách vở, giáo cụ đi ra khỏi phòng học, nhìn về phía Miểu Miểu nói.

“Vâng thưa thầy.”

Miểu Miểu ủ rũ đứng lên, âm thanh nhỏ lí nhí. Cô lại cảm ơn Giang Cảnh Nghiêu lần nữa rồi bước theo Tạ Đình Thân về phòng của thầy.

Bởi vì thầy chủ nhiệm lớp 9 dạy môn Vật lý cho nên được sử dụng phòng đơn, cách phòng học không xa. Cho nên hôm nay thầy dạy thay Vật lý cũng sẽ được sử dụng phòng đơn đó.

Hai người đi vào văn phòng, Miểu Miểu khẽ đóng cửa lại. Tạ Đình Thân bỏ sách vở cùng giáo cụ xuống, ngồi lên ghế làm việc, nhìn gương mặt khẩn trương sợ hãi của cô bé.

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt tinh khôi xinh đẹp. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh nhạt, tuổi thanh xuân thanh thuần xinh đẹp động lòng người, hoạt bát đáng yêu.

Tạ Đình Thân đưa ra một bài kiểm tra, “Hạ Miểu Miểu, đây là bài thi vừa rồi của em. Tự mình lại xem đi.”

Miểu Miểu lại gần cúi người xem. Bài thi được 9 điểm đỏ chót đau nhói con mắt cùng nội tâm Miểu Miểu.