Miểu Miểu ra khỏi biệt thự nhà mình, đi về hướng nhà Quý Tuân. Hai bên là hàng xóm đã lâu, hai bên bố mẹ cũng quen thân với nhau, cô trực tiếp bấm mật mã bước qua cổng. Nhà Quý Tuân cũng giống như nhà Miểu Miểu, bố mẹ đều thường xuyên phải đi nước ngoài công tác, thường quanh năm vắng nhà, ở nhà chỉ có quản gia chú Lý chăm sóc cậu ấy. Miểu Miểu cất tiếng chào hỏi:
“Chú Lý, chào buổi sáng. Cháu đến đi học với Quý Tuân ạ!”
Chú Lý nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn trước mặt, tâm tình vui vẻ hiền lành: “Chào buổi sáng Miểu Miểu. Cậu chủ vẫn chưa dậy đâu, để chú đi gọi.”
“Chú Lý, chú nghỉ ngơi đi, để cháu gọi cho.”
Miểu Miểu chạy như bay lên lầu 2, mở khóa cửa phòng Quý Tuân, nghĩ bụng lần này phải trêu chọc hắn một phen mới được.
Cô rón rén bước vào, Quý Tuân đang quay lưng về phía cửa, ngáy o o. Cô đi tới trước mặt anh, tính hô to lên dọa người.
Ai ngờ vừa lúc bước tới trước mặt, cô còn chưa kịp mở miệng đã thấy Quý Tuân mở to mắt, từ trong chăn tiến ra một cánh tay dài, lập tức ấn Miểu Miểu lên giường.
Sau đó anh xoay người, đặt Miểu Miểu lên trên thân mình, vẫn nhắm mắt, cười vô lại: “Làm gì đó? Muốn hù tôi à?”
Miểu Miểu đang từ muốn hù cậu ấy trở thành hốt hoảng, cô xấu hổ đẩy người Quý Tuân ra nhưng không thể.
“Tránh ra đi!”
“Để tôi ôm một lúc.” Quý Tuân nhìn thiếu nữ trong ngực mình đang hờn dỗi, cảm thấy thỏa mãn, đem cô ôm chặt hơn. Cằm ấn vào trong cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Miểu Miểu cảm thấy cây gậy thịt bên dưới của cậu ta ở dưới bụng cô bắt đầu cứng lên, liền đỏ mặt, đôi mắt khẽ rung, hít sâu, nhéo tay Quý Tuân: “Sao cậu cứ đυ.ng vào là nứиɠ vậy? Nhanh đi học thôi, vì cậu mà tôi sắp muộn học rồi.”
“Biết sao được, cứ ôm cậu là thấy nứиɠ.” Quý Tuân nhìn khuôn mặt trơn nhẵn như ngọc, cánh môi nhỏ nhắn hoa đào liền cúi đầu hôn cô, tay vuốt trên eo cô đầy lưu luyến.
Hạ Miểu Miểu véo tai anh, hung hăng.
“A! Nhẹ thôi! Đau quá bà tổ cô ơi!” Cái nhéo này như gáo nước lạnh dội tắt phân nửa dục hỏa của Quý Tuân khiến anh phải trợn mắt lên xin tha, “Tôi dậy đây, dậy đây nè trời!”
Hạ Miểu Miểu thoát khỏi cái ôm của Quý Tuân, lăn sang một bên nhìn anh đang mân mê lỗ tai bị nhéo đến đỏ rực.
Miểu Miểu nghĩ đến việc cậu ta luôn luôn phát giác được mình vào phòng, trăm lần như một, không lần nào trượt liền đá vào chân Quý Tuân: “Cậu làm sao mà phát hiện được tôi vào vậy?”
“Hôn tôi một cái đi rồi tôi nói cho.” Quý Tuân chỉ vào miệng, cười tươi vô lại.
“Không nói thì thôi.” Hạ Miểu Miểu bất mãn, quay người chuẩn bị rời đi.
Quý Tuân vội ngồi dậy, nhanh tay giữ chặt lấy Miểu Miểu, “Lúc cậu vừa đẩy cửa vào là tôi tỉnh rồi. Chú Lý khi nào gọi tôi dậy cũng gõ cửa hết. Chỉ có cậu là không gõ cửa thôi.”
“Cho nên tôi biết chắc là bảo bối của tôi đến chứ sao.” Quý Tuân nịnh nọt.
“Ai là bảo bối của cậu.” Miểu Miểu bĩu môi, ánh mắt xem thường, “Cho cậu 5 phút để rời giường, tôi ở dưới lầu chờ đấy.”
“Tuân lệnh!”
Hai người dày vò nhau cả buổi, mọi người trong nhà Quý Tuân đã ăn sáng xong xuôi, mới lề mề mò xuống xe đi tới trường học.