Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 8

Sáng nay, Lâm gọi điện sớm cho Lam, nhờ cô sang đưa Bình đi thay băng. Không thể từ chối, dù sao cũng vì cô mà Bình mới ra nông nỗi này.

Lam dậy nấu cháo và mang đến cho Bình. Ra mở cổng, vừa nhìn thấy Lam, Bình đã ngạc nhiên.

"Có chuyện gì mà Lam đến đây sớm vậy?"

"Lâm có việc bận, nên bảo tôi qua đưa cậu đi thay băng."

Bình chợt buồn, thì ra Lâm nhờ vả nên Lam mới tới, chứ chẳng phải là cô quan tâm gì tới anh. Vậy mà anh cứ tưởng..

"Không cần đâu, bác sĩ bảo có thể tự thay băng ở nhà được, nếu có vấn đề gì thì mới phải đến kiểm tra."

"Vậy thì để tôi giúp cậu thay băng, chứ làm sao mà cậu làm được một mình. Tôi còn nấu cháo mang đến cho cậu nữa này."

Lúc này Bình mới nở một nụ cười mãn nguyện. Anh vào trong bếp lấy bát để Lam múc cháo ra.

"Lam ăn sáng chưa? Ăn luôn nhé?"

"Tôi ăn rồi, cái này chỉ dành riêng cho cậu thôi."

Lam múc cho Bình lưng bát cháo, đặt xuống bàn.

"Cho riêng tôi? Liệu có bỏ thuốc độc không vậy?"

Bình cứ ngồi đấy chẳng đưa tay với lấy bát cháo để ăn, khiến Lam cảm thấy lạ.

"Sao? Sợ tôi cho thuốc độc thật nên không dám ăn à?"

"Tay tôi bị đau mà, hay là Lam bón cháo cho tôi luôn đi."

"Đợi khi nào hai tay cậu đều bị treo lủng lẳng lên, thì hãy gọi tôi tới. Còn bây giờ nếu không ăn thì để tôi mang về."

"Để tôi ăn. Từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng rồi."

Bình hốt hoảng, tưởng Lam làm thật, cậu vội ngăn lại.

Chẳng biết do cháo Lam nấu ngon, hay do đang hạnh phúc vì nhận được sự chăm sóc từ cô mà Bình ăn hết sạch chỗ cháo mà Lam mang tới, và có vẻ như anh vẫn còn muốn ăn nữa.

"Lam mang ít quá. Đã mất công nấu thì phải nấu nhiều nhiều vào chứ."

"Tôi nói cậu đừng giận nhé, may mà nhà cậu không nuôi thú cưng, chứ nếu không nó cũng phải khóc thét, vì chủ đã ăn hết cả phần của mình. Mà cậu cũng ăn sạch sẽ giống chúng lắm, chắc không cần rửa bát đâu nhỉ?"

Lam chẳng ngần ngại mà đùa quá với Bình.

"Đừng có mà dìm tôi như thế chứ. Chẳng qua là tôi thấy tiếc cái công Lam đã nấu, lại còn mang sang tận đây cho tôi thôi."

Bình cũng chẳng ngại lắm khi Lam nói vậy. Lam vẫn thường hay nói đùa như thế với bọn anh, nhưng mọi người cũng thừa biết đó chỉ là những câu nói để pha trò, chứ cô ấy không hề có ý gì khác.

"Biết trân trọng công sức của tôi thế là tốt. Mà cậu để bông băng đâu, lấy ra đây tôi rửa vết thương cho?"

"Ở ngăn kéo tủ đằng kia."

Lam nhẹ nhàng gỡ từng lớp vải trên tay Bình ra. Cô cẩn thận trong từng động tác, như sợ sẽ làm Bình đau. Lam lấy bông, chấm vào nước sát trùng, khẽ lau lên vết thương của Bình. Nó dài khoảng 10cm, vẫn còn đang tấy đỏ, trông giống như một con rết độc đang bò trên tay Bình vậy. Có lẽ Bình sẽ phải mang vết sẹo này suốt cuộc đời. Lam thấy xót xa, giá như tình cảm của Bình dành cho cô giống như Lâm với Vy, thì cô đã không có cảm giác hối hận và có lỗi nhiều như bây giờ. Tay Lam run run, khi chấm thuốc vào vết thương của Bình.

"Á, nhẹ tay thôi chứ. Có ghét tôi đến mấy thì để đến khi khác trả thù cũng chưa muộn mà."

"Xin.. xin lỗi. Tôi sẽ nhẹ tay hơn."

Lam giật mình. Cô lúng túng như sợ Bình nhìn thấy suy nghĩ của mình. Sau khi rửa xong, Lam lại nhẹ nhàng quấn lại miếng băng gạc vào cho Bình.

Lam ngẩng đầu lên. Má cô chạm ngay vào môi của Bình. Ánh mắt của Bình vẫn chăm chú nhìn cô từ nãy tới giờ. Một ánh mắt tràn đầy yêu thương, sự ấm áp, chở che. Mặt Lam đỏ nựng. Cô thấy hơi xấu hổ trước ánh nhìn của Bình, và sự va chạm vô ý với anh. Lam vội đứng lên, cô đánh trống lảng.

"Để tôi ra cất mấy thứ này đi. Cậu có muốn ăn gì không, tôi nấu sẵn bữa trưa cho?"

"Cái gì cũng được, miễn là có Lam ở lại ăn cùng."

"Không được rồi, trưa nay tôi có việc."

Lam cố tránh né, cô sợ phải ở đây một mình cùng với anh.

"Lam này," bàn tay to lớn của Bình nắm lấy tay Lam, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, "chúng ta cứ đối xử với nhau bình thường như trước được không?"

"Vậy chúng ta bây giờ đang không bình thường với nhau hả?"

Lam cố trấn an cảm xúc của mình.

"Ý tôi là, chúng ta hãy cư xử với nhau thoải mái như lúc mà tôi chưa bày tỏ tình cảm của mình với Lam. Cứ coi như Lam vẫn chưa biết được tôi dành tình yêu cho Lam, và tôi thì vẫn như trước, chỉ đứng từ xa mà nhìn Lam thôi."

Giọng Bình bình thản, nhưng ánh mắt của anh thì nói lên biết bao điều.

"Tôi cũng mong như vậy lắm chứ. Nhưng cậu bảo tôi phải làm sao mà coi như chưa xảy ra chuyện gì được? Làm sao mà tôi có thể tự nhiên mỗi khi chạm vào ánh mắt đang nhìn tôi chăm chú của cậu? Làm sao mà tôi có thể lơ đi khi biết rằng mình đang càng ngày càng khiến cậu đau lòng, khi không thể đáp trả lại tình cảm của cậu? Làm sao tôi có thể vô tư, khi biết cậu đã vì tôi mà không màng đến tính mạng của bản thân mình? Cậu bảo tôi phải làm sao đây?"

Lam tự nhủ trong đầu mà không dám nói những điều đó cho Bình biết. Trái tim cô đang đau đớn, nước mắt đã lăn dài tự lúc nào.

Bình hốt hoảng, anh rất sợ mỗi khi thấy Lam khóc. Anh vội đưa tay lên, cố ngăn những giọt nước mắt đang trào ra khóe mi của Lam.

"Lam đừng khóc, tôi xin lỗi. Tôi biết là mình đã làm cho Lam buồn. Lam cứ mắng tôi đi, bây giờ dù Lam có đối xử với tôi như thế nào cũng chấp nhận hết."

"Cậu có biết tại sao hôm ở bệnh viện tôi lại sợ hãi, hoảng loạn đến mức đòi cậu đưa về cho bằng được không?"

Bình lắc đầu, anh cũng đã từng thắc mắc về lý do mà Lam lại hoảng sợ như vậy, nhưng lại không dám hỏi Lam. Anh sợ khi gợi lại chuyện cũ sẽ khiến cô đau khổ hơn.

Lam gạt đi những giọt nước mắt. Cô bắt đầu kể.

"Tôi đã từng có một cậu em trai, tầm tuổi như Bình. Khi đó tôi mới năm tuổi, em trai thì đang chập chững biết đi. Một hôm, bố mẹ tôi có việc bận, phải ra ngoài. Họ dặn tôi phải ở nhà chăm em, và hẹn sẽ về ngay. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Lấy hết đồ chơi ra cho em nghịch. Nhưng chẳng hiểu sao, nó cứ khóc ngằn ngặt, tôi dỗ thế nào cũng không nín. Tôi đành phải dẫn nó ra ngoài cổng đứng chờ bố mẹ và cho nó ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại. Lúc đó thằng bé mới chịu nín. Hai chị em tôi cứ tha thẩn chơi trước cổng, tôi nhặt mấy quả trứng cá rụng đưa cho em ăn. Thằng bé rất thích. Nó biết được cái quả màu đỏ đó có thể ăn được, nên cũng nhiệt tình tìm kiếm từng quả mà bỏ vào miệng. Có một vài quả rụng ra ngoài phía đường đi, em tôi nhìn thấy, nó lò dò bước ra để nhặt, thì.."

Nói đến đây Lam bật khóc nức nở. Cô đã cố chôn vùi chuyện này đi, nhưng những hình ảnh khủng khϊếp đó vẫn ám ảnh cô cho tới tận bây giờ.

Bình ngồi xích lại gần Lam. Anh khẽ đưa đầu cô dựa vào vai mình. Tay anh vỗ vỗ vào vai Lam an ủi.

"Một chiếc xe ô tô lao tới, hất văng em trai tôi ra một khoảng cách khá xa. Tôi hốt hoảng, gào lên trong sợ hãi và tuyệt vọng, khi thấy toàn thân em mình đầm đìa máu. Tôi lao tới bên em mà ôm chặt lấy nó. Người dân xung quanh đưa cả hai chị em tôi vào viện cấp cứu. Tôi ngồi phía ngoài phòng cấp cứu, người tôi run rẩy sợ hãi, mỗi khi thấy bóng người mặc áo trắng vội vã đi lại trong hành lang. Một lát sau, bố mẹ tôi cũng hớt hải lao vào. Mẹ ôm chặt tôi trong vòng tay, còn bố thì cố tỏ ra cứng rắn. Ông hỏi han bác sĩ, y tá về tình hình của em tôi, nhưng chỉ nghe họ nói một câu," chúng tôi sẽ cố hết sức. "Rồi bố cũng ngồi xuống, xoa đầu an ủi tôi.

" Con đừng sợ. Em sẽ không sao đâu. "

Nhưng tôi lại càng khóc to hơn. Tôi lắp bắp, mãi mới thốt ra lời.

" Bố, mẹ, con xin lỗi. Con đã không nghe lời bố mẹ mà trông em cẩn thận. Con đã đưa em ra đường chơi để em đỡ khóc. Con.. "

Tôi cố giải thích cho lỗi lầm của mình.

" Con ngoan. Bố mẹ không trách con đâu. Con nín đi, em sắp được ra rồi. "

Mẹ ngọt ngào, dỗ dành tôi.

" Mẹ. Con thấy trên người em nhiều máu lắm. Chắc là em đau lắm, mẹ nhỉ? "

" Câu nói ngây thơ đó của tôi, lại càng khiến bố mẹ đau đớn hơn. Mẹ thổn thức mà siết chặt tôi vào lòng. Mắt bố cũng bắt đầu hoe đỏ. Cả nhà tôi ôm chặt lấy nhau, cùng cầu nguyện cho em tôi sẽ bình an. Khi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bố lao ngay đến để tìm em. Mẹ cũng dắt tôi đứng dậy, ánh mắt hy vọng của mẹ dõi về phía trong. Người bác sĩ bước ra, ông ta lắc đầu buồn bã, cất lên câu nói mà chẳng ai muốn nghe: "Xin lỗi anh chị. Chúng tôi đã cố hết sức."

Bố tôi đấm mạnh tay vào tường. Lần này thì ông bật khóc thành tiếng, còn mẹ thì không thể chịu đựng được nỗi đau quá lớn đó, đã ngất lịm đi.

Thời gian sau đó là khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời tôi. Cả gia đình chìm trong không khí tang thương, buồn bã. Bố mẹ cũng ít nói hơn, mặc dù họ vẫn quan tâm đến tôi. Từ đó đến nay, rất ít khi bố mẹ nhắc tới em trai tôi. Họ chẳng bao giờ đổ lỗi cho tôi về cái chết của em cả. Ngay cả đến di ảnh của em, bố mẹ cũng cất đi. Họ cũng không lập ban thờ, hay làm giỗ cho em. Nhưng tôi biết, hàng năm cứ đến ngày mất của em, bố mẹ tôi lại mua hoa quả, mà lên chùa cúng bái. Có lẽ họ muốn tôi quên đi tất cả mọi chuyện để mà sống tiếp. Nhưng, làm sao mà tôi quên được. Nỗi ám ảnh đó vẫn mãi theo tôi, và sẽ dày vò tôi đến cuối cuộc đời. Tôi đã cố gắng sống tốt hơn, cố gắng trở thành đứa con ngoan ngoãn của bố mẹ và cũng tự bắt mình trở thành đứa con trai mạnh mẽ để bảo vệ gia đình, thay cho trách nhiệm của em. "

Câu chuyện của Lam không được liền mạch, nó thường bị ngắt quãng bởi tiếng nấc của cô.

" Bố mẹ Lam nói đúng. Lam không có lỗi gì trong sự ra đi của em mình cả. Đó chỉ là một tai nạn. Lam đừng tự trách bản thân mình nữa. Lam càng như vậy sẽ khiến hai bác đau lòng hơn. Tôi tin rằng, em trai Lam cũng không muốn chị gái mình cứ mãi day dứt, dằn vặt như thế đâu. Lúc đó Lam vẫn còn quá nhỏ. Một đứa trẻ năm tuổi, thì ngay cả bản thân mình còn chẳng tự chăm sóc được nữa là. Vậy còn người đã đâm xe em trai Lam, họ có chịu trách nhiệm không? "

" Hình như cũng có một lần, người đàn ông lái chiếc xe đó có đến nhà, đưa cho bố mẹ tôi một khoản tiền, nói là để lo tang sự cho em. Nhưng bố tôi kiên quyết không lấy. Ông nói rằng, dù sao thì em tôi cũng đã mất, ông không muốn đem tính mạng của con cái ra để đổi lấy tiền bạc. Từ đó, tôi cũng không thấy bố mẹ nhắc đến người đã gây tai nạn cho em tôi nữa. "

" Tôi hiểu rồi, thì ra từ trước đến nay, Lam không chỉ sống cho bản thân mình, mà Lam còn sống vì cả người em trai đã mất nữa. "

Bình cảm thấy xót xa. Anh không nghĩ rằng, trách nhiệm trên đôi vai nhỏ bé của Lam lại lớn đến vậy.

" Khi được gặp và làm bạn với Lâm và cậu, tôi đã rất vui. Tôi luôn tưởng tượng rằng, nếu em trai tôi còn sống, chắc cũng năng động, và vui tính như hai người vậy. Vì vậy, nên tôi.. "

Bình vội đưa tay giữ chặt lấy vai Lam. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ngăn lại những lời nói đang sắp được thốt ra từ miệng Lam.

" Lam à. Đừng bao giờ biến người khác thành kẻ thay thế. Chúng tôi không phải là em trai của Lam. "

" Xin lỗi, tôi không có ý như vậy. Chỉ là.. "

Lam giật mình trước phản ứng của Bình.

" Được rồi, Lam có thể coi chúng tôi như những người em, nhưng chúng tôi có coi Lam là gì thì Lam cũng không được can thiệp. "

" Nhưng.. "

Lam chưa kịp nói gì lại bị Bình cắt ngang.

" Lam cứ đối xử với tôi như là một người em trai cũng được. Tôi không có ý kiến. Nhưng tình cảm của tôi đối với Lam như thế nào, thì Lam cũng không thể bắt tôi phải thay đổi được. Lam không thể thay tôi mà điều khiển tình yêu mà tôi dành cho Lam. Bởi vì ngay cả bản thân mình, tôi còn chẳng bắt thể ép trái tim mình phải làm như thế nào được nữa mà. Tôi mong rằng Lam sẽ hiểu. "

" Cậu đâu cần phải như vậy chứ? Làm thế này, cậu sẽ tự chuốc lấy đau khổ thôi. Chúng ta không thể là bạn bè bình thường sao? "

" Đau khổ hay không, tôi tự biết. Nhưng tôi nhận ra một điều, nếu không được sống đúng với cảm xúc của bản thân, thì đó mới là tự hành hạ mình. Chúng ta vẫn cứ là bạn bè thân thiết như trước thôi. Nên Lam cứ tạm quên đi những gì mà tôi đã nói, cứ coi như không hề biết chuyện tôi đang thầm yêu Lam. Như thế là được mà. "

" Cậu cố chấp quá. "

Lam bất lực trước thái độ kiên quyết của Bình.

" Đó là bản chất của tôi mà. "

Bình mỉm cười, khi thấy Lam chịu nhún nhường với mình.

* * *

" Đang làm gì vậy? "

Hạ chồm tới, vòng tay qua cổ Lam.

" Thiết kế đồng phục cho nhân viên của một quá cafe. "

Lam vẫn tiếp tục đưa những nét vẽ lên giấy.

" Cho mình xem nào? Có cần mình đưa ra ý kiến không? "

Hạ cầm bản thiết kế nên ngắm nghía.

" Thôi. Để Hạ đưa ra ý kiến thì nó chẳng phải là đồng phục nữa, mà lại trở thành trang phục dạ hội luôn đấy. "

Lam lấy lại bản thiết kế, cô trêu Hạ. Dù sao thì những mẫu thiết kế của Hạ chỉ dành cho dòng thời trang cao cấp, nên nó sẽ có sự khác biệt.

" Đừng có mà chê mình. Đến đồ ngủ mình còn thiết kế được nữa là. "

Hạ cắn mạnh vào tai Lam như để trừng phạt cái thái độ coi thường mình của cô ấy.

" Á. Đau. "Lam vứt bút, đưa tay lên mà xoa xoa cái tai tội nghiệp của mình." Dạo này lại thích ăn thịt người hay sao vậy? Đồ ngủ của Hạ thì có gì mà phải thiết kế, mình toàn thấy Hạ quấn mỗi cái khăn thôi mà, nhiều khi còn chẳng thèm dùng đồ ngủ nữa. "

" Đừng có nói linh tinh. Cẩn thận đấy, mình đang thèm thịt người đây. "

Hạ xấu hổ, cô đưa tay giả bộ bóp cổ Lam.

" Thôi, cho mình xin. Mình biết lỗi rồi. "

" Mình sẽ tha, với điều kiện Lam phải nấu cơm cho mình ăn đã. Gần 11 giờ rồi. "

" Thế mà có người đó đã từng nói, sẽ học nấu ăn và thường xuyên nấu những món ngon cho mình. ".

" Ồ, ai nói vậy? Tìm ngay người đó đến đây để nấu luôn cho cả hai đứa ăn. "

Hạ nhe răng ra cười, cố lờ đi những lời mình đã từng nói.

" Không cần. Cô ấy bị mất trí nhớ rồi, không nhớ được mình đã nói gì đâu. "

Dạo này tình cảm của Lam với Hạ cứ bình lặng mà trôi đi. Không có sóng gió, nhưng cũng chẳng được mặn nồng như trước. Có một bức tường vô hình ngăn cách hai người họ. Cả hai đều cố tỏ ra tự nhiên, nhưng vẫn còn có chút gượng gạo. Hạ thì cố gắng gần gũi, làm mọi chuyện để Lam vui, nhưng dường như trong lòng Lam vẫn còn có mối bận tâm khác mà không phải dành cho cô.

" À, tối mai mình đi làm về rồi hai đứa cùng đi luôn nhé. "

" Đi đâu? "

Lam không nhớ ra là mình đã hẹn với Hạ điều gì.

" Làm sao vậy? Mình đã nói chuyện này với Lam cả tuần rồi mà. "

" Xin lỗi, dạo này già rồi nên hay quên. "

Lam gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Giờ cô mới nhớ ra là ngày mai phải cùng Hạ ra sân bay để đón mẹ cô ấy về. Bố Hạ còn phải ở lại để bàn giao công việc, qua tết ông mới về, nên mẹ Hạ mới về nhà trước.

" Có khi nào Lam bị mắc bệnh alzheimer sớm không nhỉ? "

Hạ đưa tay xua xua trước mặt Lam, tỏ vẻ nghiêm trọng.

" Chắc vậy quá. Có khi nào mình nhìn chăm chằm vào mặt Hạ, rồi ngây thơ hỏi – "Cô là ai? Tôi và cô có quen nhau không nhỉ?" Lúc đấy sẽ thế nào nhỉ? "

" Yên tâm đi, dù Lam có quên tất cả mọi thứ, cũng không quên được mình đâu. Mình sẽ ám Lam đến suốt cuộc đời. Ngày nào mình cũng nói chuyện với Lam, kể cho Lam nghe những kỷ niệm của hai đứa mình, như thế thì làm sao mà quên được. "

" Nghe giống như "50 first dates" nhỉ? Nhưng yên tâm đi, mình chỉ nói đùa thôi. "

" Dù cho đó là thật, thì mình cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Lam, mình sẽ ở bên Lam cả ngày, sẽ làm mọi thứ để Lam nhớ được mình là ai. "

" Thôi, thôi, đừng nghĩ lung tung nữa. Đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng lại mít ướt thế này. "

" Vậy lần sau đừng nói đùa thế. Mình sợ lắm. "

" Mình biết rồi. Sẽ không nói nữa. "

" À, tối nay có dự định gì chưa? Rủ mấy người kia đi cafe đi. Mình thích cái quán hôm nọ rồi đấy. Đi uống cafe không mất tiền, sướиɠ thật. "

" Mấy người lấy mình ra gán nợ rồi thì cần gì phải trả tiền cafe nữa. Mà Lâm với Vy về quê rồi, chắc thứ hai mới lên. "

" Thì hai đứa mình đi cũng được. Mình thích vị cafe ở đó lắm. "

Hạ nài nỉ. Mà cô có thích uống cafe đâu, chẳng qua cô thích cái cảm giác được nghe Lam hát, được ngắm cô ấy khi thả hồn vào bài hát, và hơn hết là cảm giác hãnh diện khi tất cả mọi người trong quán dành tặng Lam những tràng pháo tay, và nhìn Lam của cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

" Vậy thì ở nhà, mình pha cho. Đảm bảo mùi vị giống hệt ở quán đó. "

Lam đủ tự tin để pha một tách cafe ngon bởi cô đã có mấy tháng kinh nghiệm khi làm pha chế cho quán cafe ở gần trường.

" Nhưng ở nhà uống cafe thì không có không khí, chán chết. "

" Thôi được rồi, cứ để từ giờ đến tối xem sao. Nếu không có việc gì thì chúng ta đi. "

* * *

" Dậy nào, có muốn đi ra ngoài với mình không? "

Lam kéo chăn ra khỏi người Hạ. Cả buổi trưa, cô không ngủ, để sửa lại mẫu thiết kế đồng phục, cho kịp chiều nay mang đi may thử.

" Mấy giờ rồi? "

Hạ ngái ngủ, mắt nheo lại.

" Gần 3 giờ. Dậy đi may thử đồ với mình, tối qua nhà bố mẹ ăn cơm và đi cafe luôn. "

" Nghe hợp lý đấy nhỉ? Để mình vào rửa mặt đã. "

Hạ có vẻ rất hào hứng, cô tung chăn đứng dậy. Đang định đi vào phòng vệ sinh thì điện thoại của Hạ vang lên, cô với lấy, đưa lên tai.

Hạ lại ra ngoài balcony để nghe điện thoại. Lam đoán là của Nhật Minh. Cô đứng lại, quan sát thái độ của Hạ. Hình như cô ấy đang phân vân điều gì. Một lúc sau, Hạ bước vào, cô ấy cứ ngập ngừng như muốn nói điều gì đó với Lam. Thấy thái độ đó của Hạ, Lam đành lên tiếng trước.

" Sao thế? Có việc bận đột xuất à? "

" Ừ, Nhật Minh hẹn mình tối nay đi dự sự kiện do công ty anh ấy tổ chức. Bên công ty họ đang chuẩn bị hợp tác với đài truyền hình để tổ chức một cuộc thi về thiết kế thời trang. Anh ấy dự định sẽ mời mình làm giám khảo nên muốn để mình tham gia sự kiện tối nay. Nghe nói có rất nhiều nhà tài trợ và đối tác cùng tham gia. "

Hạ thành thật. Cô không muốn có bí mật giữa hai người nữa.

" Vậy thì tốt quá. Thế Hạ chuẩn bị rồi đi luôn đi, mình đi một mình cũng được. "

Lam mừng cho sự nghiệp của Hạ có thêm bước tiến mới. Nhưng cứ nghĩ đến Nhật Minh là người đứng sau Hạ trong chuyện này cô vẫn thấy không vui. Có lẽ là cô đang ganh tỵ với anh ta chăng?

" Đừng giận mình nhé. "

Hạ véo má, nịnh nọt Lam.

" Giận gì chứ, công việc mà. Vậy mình đi trước đây, khi nào Hạ đi thì nhớ khóa cửa cho mình. "

Lam lấy bản thiết kế cho vào túi, rồi bước vội ra ngoài. Cô chẳng muốn phải ở lại, vì sợ sẽ phải nhìn thấy cảnh Nhật Minh đến đón Hạ đi, nên thà giả bộ như không biết còn hơn.

* * *

Thế là Lam lại một mình đi may thử quần áo. Một mình về nhà bố mẹ ăn cơm. Và cô cũng đang định một mình lang thang phố phường Hà Nội để hứng lấy cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông.

Đó là một sở thích khác người nữa của Lam. Cô thích dạo phố vào đêm đông, để từng cơn gió lạnh buốt nhào tới, ôm lấy người cô, mặc cho cơ thể run lẩy bẩy, hai má ửng đỏ, và bàn tay lạnh buốt trong giá rét. Cô thích ăn kem, uống cafe đá trong khi tất cả mọi người chỉ mong có thứ gì đó ấm áp mà sưởi ấm.

Lam mặc thêm áo, quấn cái khăn len to tướng quanh cổ, rồi dắt theo chiếc xe ga cổ lỗ chuẩn bị lên đường thì Bình gọi điện, nói là có chuyện muốn gặp cô.

Lam ngập ngừng, cô vẫn chưa được thoải mái lắm khi nói chuyện với Bình. Từ khi vết thương của Bình không phải băng bó lại nữa thì Lam vẫn chưa gặp lại cậu. Cô chỉ thi thoảng nhắn tin hỏi thăm cho đỡ thấy có lỗi với bản thân. Lam bảo với Bình cô đang ở ngoài, chưa về được, thì cậu ấy nói rằng sẽ chờ cô ở trước cửa nhà, cho đến khi cô về. Chẳng còn cách nào khác, Lam lại phải tạm gác cái kế hoạch" một mình "ngày hôm nay lại. Cô đổi hướng đi, quay trở về nhà mình.

Lam về tới nhà, vẫn thấy Bình đứng co ro trước cửa.

" Cậu lì thật đấy. Nếu như tôi không về ngay thì chắc cậu hóa đá ở đây mất. Định làm "Hòn Vọng Thê" hả? "

Vừa dứt lời, Lam đã nhận thấy mình lỡ miệng. Cô hơi xấu hổ, vội chữa thẹn.

" Thế có việc gì mà gặp tôi? Đến lâu chưa? "

" Được làm "Hòn Vọng Thê" cũng tốt. Dù sao thì cũng có mục tiêu mà hy vọng, chờ đợi. "

Câu nói đầy ẩn ý của Bình khiến Lam càng thêm lúng túng.

" Ngồi đi, để tôi vào lấy nước cho cậu. "

Cô cầm trên tay hai cốc nước. Một cốc ấm nóng, một cốc cô cố tính cho vài viên đá vào, và nó được dành cho Bình.

Bình đón lấy cốc nước từ tay Lam, cậu hơi ngạc nhiên khi cái lạnh từ cốc nước truyền sang tay mình. Nhưng Bình không hề thắc mắc. Cậu cứ thản nhiên mà đưa cốc nước lên miệng, uống một hơi. Cái lạnh từ từ ngấm vào trong cơ thể, nó trôi từ khoang miệng, qua cuống họng, rồi xuống đến dạ dày. Lạnh buốt. Bình khẽ rùng mình.

Lam sửng sốt. Cô chỉ là muốn trêu tức Bình thôi, vậy mà cậu ta nốc cạn một hơi cốc nước đá mà cô đưa cho. Lam cũng rùng mình, như thể cô mới là người uống cốc nước đá vừa nãy.

" Tôi chỉ định đùa một chút thôi mà, cậu có cần phải làm thế không? Ngày mai có cảm lạnh hay viêm họng thì đừng có đến bắt đền tôi nhé. "

Lam đưa cho Bình cốc nước còn lại, hy vọng cậu ấy sẽ thấy ấm áp hơn.

" Tại tôi đang khát, nên cũng chẳng phân biệt là nóng hay lạnh. Với lại, bất cứ thứ gì là của Lam đưa cho, tôi cũng sẽ nhận hết mà. "

Bình nói mà hai răng cậu cứ gõ nhịp vào với nhau.

" Mà có chuyện gì cần nói với tôi thế? Tôi đang định thưởng cho bản thân một buổi lang thang phố mùa đông một mình thì cậu lại phá đám. "

Lam chuyển chủ để, cô đang bị Bình dùng lời nói mà dồn vào chân tường.

" Dạo này yêu đời thế? Sao không rủ tôi đi cùng? Đi một mình không buồn à? "

" Rủ thêm cậu thì còn gì là "một mình" nữa. Khi một mình thì người ta mới có thể tự do suy nghĩ, mơ mộng vẩn vơ được. Cái đó là thú vui, thì sao mà buồn được. Thôi, vào việc chính đi. "

" Ừ. Tôi định đến hỏi Lam xem năm nay chúng ta có đến tặng quà tết cho các bệnh nhân trong viện nhi không. "

" Chết thật. Cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất. Cũng sắp đến Tết rồi nhỉ? Để mai Lâm với Vy lên, tôi hỏi bọn họ xem quỹ của chúng ta còn bao nhiêu nữa? Không biết có kịp đi quyên góp để mua quà cho các em không? "

Lam giật nảy mình. Cô không nghĩ thời gian trôi qua nhanh vậy. Lại sắp hết một năm rồi.

" Tôi đã hỏi được hai chỗ rồi. Họ đồng ý sẽ góp 5 triệu cho chúng ta. "

" Vậy thì tốt quá. Để mai tôi đi hỏi vài nơi nữa. "

Đang nói chuyện với Bình thì Lam nhận được tin nhắn của Hạ. Cô ấy nói rằng sẽ về muộn, nên về thẳng nhà luôn để sáng mai đi làm sớm. Lam thấy buồn, chẳng lẽ giờ lại trùm chăn đi ngủ, cô quay sang hỏi Bình.

" Có bận gì không? Tôi với cậu lượn lờ chút đi. Tự dưng thích ăn kem Hồ Tây quá. "

" Trời này ăn kem, đi hóng gió? Lam đúng là khác người mà. "

" Thế có đi không? Nếu không thì tôi đi một mình. Về đi, để tôi đóng cửa. "

" Sao chưa gì đã dỗi rồi? Tôi có nói là không đi đâu. Hôm nay tôi cũng muốn thử điên cùng Lam một lần cho biết. "

Thế là hai kẻ gàn dở, chẳng cần quan tâm đến ngoài kia gió đang rít lên từng cơn, mang cái lạnh đến từng hang cùng ngõ hẻm của phố phường Hà Nội, quyết định phóng xe ra đường để đùa vui cùng gió. Cả hai ra đến Hồ Tây, đứa nào cũng mỗi tay một chiếc kem ốc quế, vừa ăn vừa thả khói lên trời. Mà cũng lạ, ở Hà Nội, càng rét càng có lắm kẻ thích chơi trội giống Bình và Lam, nên cửa hàng kem vẫn chẳng bao giờ ế khách. Chọn một chiếc ghế đá hướng ra mặt hồ, Lam và Bình lúc này mới thấu được cái lạnh run người. Hàm răng của hai người bắt đầu tự chơi nhạc, tiếng lộp cộp được phát ra khiến cả hai cùng bật cười. Cuối cùng thì những chiếc kem cũng được xử lý hết. Quai hàm của Lam như đông cứng lại, cảm giác như không cử động được. Cô quay sang Bình, thấy anh đang thu người lại. Có vẻ như Bình còn rét hơn cô, vì anh mặc hơi phong phanh. Lam tháo chiếc chăn quàng trên cổ mình ra, cô đứng lên, vòng qua cổ Bình.

" Quàng vào, lát còn có sức mà đưa tôi về chứ. Đừng có mà hóa đá ở đây. "

Bình hơi bất ngờ về hành động của Lam. Chiếc khăn đấy vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi hương trên người cô. Anh mỉm cười, hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời, Bình cảm thấy yêu thích mùa đông đến thế. Giờ đây với anh, mùa đông không chỉ có sự lạnh lẽo thường thấy, mà nó còn mang cả hơi ấm của tình yêu. Mãi một lúc sau, Bình mới thốt lên được hai từ" cảm ơn "với Lam.

Cả hai cứ ngồi như vậy, chẳng nói với nhau lời nào. Lam thì ngại ngùng, còn Bình thì vẫn sống trong cảm giác lâng lâng vui sướиɠ. Không biết từ bao giờ, bàn tay Bình đã nắm chặt lấy đôi bàn tay thon dài của Lam. Thi thoảng anh lại đưa nó lên, thổi những làn hơi ấm từ miệng của mình để sưởi cho Lam. Cả hai ngồi sát vào nhau, như để ngăn những luồng gió lạnh đang quất vào cơ thể họ, như để tìm kiếm sự ấm áp từ cơ thể của người kia. Lam cũng chẳng có phản ứng gì, bởi cô biết rằng, không chỉ có Bình, mà ngay cả bản thân cô cũng đang cô đơn, lạnh lẽo. Hai kẻ đơn độc này chỉ muốn tìm kiếm sự đồng cảm với nhau mà thôi, sẽ không có gì là vượt quá giới hạn.

Một chiếc xe đẩy bán khoai nướng và ngô luộc đi qua. Bình vội đứng dậy. Anh chạy ra mua lấy vài củ khoai, rồi đưa cho Lam. Lam áp đôi bàn tay vào củ khoai đang nóng. Hơi ấm được lan ra. Cô bớt đi cái run lẩy bẩy. Bình cũng lấy bàn tay xoa xoa vào củ khoai. Tay anh ấm dần lên. Bình lại dùng đôi bàn tay ấm nóng ấy, mà áp lên hai má của Lam. Má của cô lạnh buốt. Ánh mắt Bình nhìn Lam, giống như ngọn lửa muốn sưởi ấm cho cô. Lam khẽ rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì cô sợ khi bắt gặp ánh mắt đó của Bình. Nó nóng bỏng, da diết, và nồng nhiệt quá. Cô chịu không nổi. Lam vội đứng dậy, cô lên tiếng.

" Thôi, về đi. Muộn quá rồi. Tôi cũng sắp không chịu được lạnh thêm nữa đâu. "

Bình ngoan ngoãn nghe lời. Anh chạy ra lấy xe, chở Lam về nhà. Với anh như vậy là đủ. Chỉ cần được ở bên Lam những lúc thế này, được thể hiện sự quan tâm với cô, dù là nhỏ nhất, anh cũng thấy mãn nguyện rồi. Đưa Lam đến cổng chung cư, Bình định tháo chiếc khăn, trả lại cho cô thì Lam ngăn lại.

" Thôi, cậu cứ mang về. Tại tôi mà cậu phải hứng cái lạnh run người thế này. Hôm nào mang qua trả cũng được. Về đi nhé, tôi lên nhà đây. "

Lam vội chào Bình, cô quay người, bước nhanh lên nhà. Cô sợ cái ánh mắt lưu luyến kia của Bình sẽ thiêu đốt mình mất.

* * *

Hậu quả của việc thích chơi trội là sáng nay Lam dậy trong tình trạng họng của cô bị đau rát, nói không ra tiếng, người thì cứ lâng lâng như ở trên mây. Lam cảm thấy phát chán với cái cơ thể thích gây sự chú ý của mình, dạo này rất hay ốm vặt, hơi một chút là lăn ra ăn vạ rồi. Cô cố lết thân mình tới phòng khám quen thuộc.

Đây là nơi mà bố mẹ Lam thường đưa cô tới khám khi còn nhỏ. Nó dần trở thành địa chỉ gần như là duy nhất cho tới tận bây giờ, mà cô lui tới mỗi khi ốm đau. Vị bác sĩ – chủ phòng khám này là bạn của bố Lam. Ông biết được tình trạng sợ hãi, ám ảnh từ quá khứ của Lam, nên mỗi lần cô tới đây khám, ông đều cởi bỏ tấm áo blouse trắng ra, và ngồi nói chuyện với Lam như những người thân trong gia đình, khiến cô bớt đi nỗi lo sợ.

Vừa trông thấy Lam bước vào, ông đã ra hiệu ngay cho cô vào phòng của mình. Cô bước vào phòng làm việc riêng của ông, nhưng chẳng thể cất lên tiếng. Cô đành gật gù cái đầu, thay cho lời chào hỏi. Vị bác sĩ đó ân cần.

" Cháu sao vậy? Mồm miệng bị làm sao nên không nói được à? "

Lam lại gật đầu cái nữa. Cô lấy tay lên chỉ vào họng mình.

" Viêm họng hả? Chắc lại phong phanh, không chịu giữ ấm cổ chứ gì? Chờ bác một chút nhé. "

" Rồi, cháu há miệng ra để bác kiểm tra xem. Cháu làm cái gì mà để họng sưng đỏ thế kia? Đừng nói với bác là trời lạnh thế này lại đi ăn kem hay uống nước đá nhé. "

Lam biết là chẳng thể giấu ông. Cô gật gật đầu lần nữa, mặt cúi xuống ra vẻ biết lỗi.

" Lớn rồi mà không biết tự chăm sóc mình gì cả. Lấy chồng ngay đi, để có người quan tâm, lo lắng cho, vừa để giúp bố mẹ cháu thoát đi một gánh nặng. "

Lam vội xua xua tay, tỏ vẻ không đồng ý.

" Đây là đơn thuốc, cháu ra ngoài kia bảo y tá lấy cho nhé. Bác có kê cả thuốc hạ sốt và kháng sinh liều cao đấy. Bị nặng thế này sẽ thường kèm theo sốt, mà uống kháng sinh thì hơi mệt đấy. Cố gắng ăn uống vào nhé, nếu họng đau quá thì nấu cháo ăn tạm, hoặc uống sữa cũng được. "

Lam đứng dậy, đưa tay ra hiệu xin phép đi về. Cô còn làm động tác nhờ bác sĩ đừng nói chuyện mình bị ốm này cho bố mẹ biết, nhưng cô khua tay thế nào ông ấy cũng không hiểu, cuối cùng Lam đành phải với lấy cây bút trên bàn để viết cho ông đọc. Ông mỉm cười, hiền từ.

" Được rồi, bác sẽ không nói. Biết sợ bố mẹ lo lắng cho mình thì lần sau phải cẩn thận hơn nhé. "

Lam gật đầu, chào ông lần nữa rồi mới bước ra ngoài.

* * *

Sáng nay, Lam đã dự định đi tìm thêm nguồn tài trợ cho hoạt động trao quà tết, vậy mà cái cái họng lại thế này. Cô đành phải ở nhà, nằm thu lu trong đống chăn mà chiến đấu với cái họng đang đau rát và cái trán đang nóng dần lên của mình. Giờ cô mới thấm thía nỗi bực tức đến khó chịu với tình trạng có miệng mà không thể nói được. Lam đang định kiếm quyển sách nào đó để đọc thì nhận được tin nhắn của Bình.

" Lam đang làm gì thế? Tối qua về có bị sao không? Xin lỗi vì không thể gọi điện được, tiếng nói của tôi giờ nó đang bị "rè" lắm, sợ Lam không nghe được. "Kèm theo tin nhắn đó là biểu tượng của cái mặt méo xệch.

Lam bật cười khi đọc tin nhắn của Bình. Không ngờ cậu ta cũng trong tình trạng giống cô.

" Cậu có gọi thì tôi cũng chẳng dám nghe. Giọng cậu mới bị "rè" thôi, còn tôi thì nó đang trong tình trạng "trầm, khàn, và đυ.c ngầu" luôn, có phát ra được tiếng nào đâu. Xin lỗi nhé, tại tôi mà giờ cậu thê thảm thế này. "

" Ha ha, đáng đời cho những kẻ điên nhỉ? Lần đầu nên mới vậy thôi, tôi chắc lần sau là miễn dịch rồi. "

" Vẫn còn có lần sau à? Tôi vừa đi khám bác sĩ, bị ông ấy mắng cho một trận kia kìa. "

" Phải vài lần sau nữa chứ, đã hết mùa đông đâu. Mà hết mùa đông năm nay, còn mùa đông năm sau mà. Chỉ cần Lam có hứng là tôi sẽ theo tới bến. Hết sợ bệnh viện rồi hay sao mà đi khám? "

" Nghĩ gì mà xa xôi vậy. Tôi không đến bệnh viện, qua chỗ bác sĩ quen thôi. Thế cậu đã đi khám và mua thuốc chưa? "

" Vậy mà không rủ tôi cùng đi cho vui. Tôi cũng vừa mua thuốc về. "

" Chẳng dại, một mình tôi đi đã bị mắng cho te tua rồi, lôi cậu đi cùng để ông ấy biết tôi còn có đồng phạm à. Tôi với cậu thử xem ai khỏi trước nhé, xem tay nghề của bác sĩ nào giỏi hơn, lần sau còn biết đường chọn mặt mà gửi "bệnh" nữa. "

" Ok. Thế Lam đã ăn gì chưa? Hay để tôi sang đó, hai kẻ ốm chăm nhau có khi bệnh sẽ khỏi nhanh hơn. "

" Thôi khỏi, tôi ăn rồi. Vừa mới uống thuốc xong, chắc là ngấm rồi, tôi thấy buồn ngủ quá. Nói chuyện sau nhé. "

Lam chủ động kết thúc cuộc trò chuyện bằng tin nhắn với Bình. Mà cô cũng mệt thật, có lẽ là do tác dụng của thuốc kháng sinh và cơn sốt đang hành hạ.

Lam ngủ một mạch cho đến tận chiều tối, cho đến khi Hạ chạy xộc vào phòng, lật tung chăn của cô lên với vẻ mặt không được nhẹ nhàng cho lắm.

" Giờ là mấy giờ rồi mà Lam còn ngủ? Đừng nói là lại quên việc sẽ ra sân bay đón mẹ mình nhé. "

" Xin lỗi, mình.. "

Giọng Lam vẫn khàn đặc, khó khăn lắm cô mới thốt lên lời.

" Giọng của Lam làm sao thế? "

Hạ lo lắng, ngồi xuống bên cạnh, khẽ đặt tay lên trán Lam.

" Viêm họng, sốt. "

Lam đưa thông tin ngắn gọn.

" Ai bảo trời rét thế này mà không chịu giữ ấm. Vậy thôi, Lam ở nhà đi, một mình mình đi đón mẹ cũng được. "

" Không sao đâu, để mình đi cùng Hạ. "

" Nhưng Lam đang ốm thế kia, đi sao được. "

" Mình đã hứa sẽ đi cùng Hạ rồi mà. Với lại chúng mình ngồi trong taxi, có ra ngoài trời lạnh đâu mà lo. Mình cũng đã uống thuốc và đỡ nhiều rồi, không sao đâu. Đợi mình đi thay quần áo đã. "

Hạ biết là mình chẳng thể ngăn Lam lại. Cô ấy đã hứa với ai điều gì thì sẽ cố gắng làm cho bằng được.

Cả hai đến sân bay, phải chờ hơn một giờ đồng hồ, máy bay chở mẹ Hạ mới hạ cánh. Khi mẹ Hạ bước từ trong ra, cô ấy đã vẫy tay, gọi lớn. Hai mẹ con họ ôm chặt lấy nhau, mừng rỡ, có vẻ như quên đi sự có mặt của Lam lúc này. Một lúc sau, Hạ mới rời vòng tay của mình ra khỏi người mẹ, cô quay sang Lam.

" Mẹ còn nhớ ai đây không? "

Lam khẽ cúi đầu, cô mỉm cười.

" Con chào bác ạ. "

Mẹ Hạ có vẻ chững lại vài giây để tìm kiếm lại hình ảnh Lam trong trí nhớ của mình. Bà chợt reo lên.

" Trời. Lam hả con? Con khác nhiều quá, càng ngày càng đẹp hơn. Để bác ngắm con lại một chút nào. "

Bà đưa tay ra ôm lấy Lam, miệng không ngừng xuýt xoa khen cô ngày càng xinh đẹp.

Lam cảm thấy hơi khó chịu. Cô không quen với kiểu đối xử khách sáo như vậy. Mẹ Hạ vẫn không có sự khác biệt nhiều lắm so với năm năm trước. Bà vẫn giữ được nét trẻ trung và quý phái trên khuôn mặt. Lam phải công nhận rằng, mẹ Hạ là người rất khôn khéo và sắc sảo. Bà luôn là hậu phương vững chắc để bố Hạ có thể yên tâm mà tiến bước trong sự nghiệp chính trị của mình.

" Bác cũng vậy mà. Con thấy bác trẻ ra và đẹp mặn mà hơn xưa rất nhiều. "

Lam tự thấy ngượng với câu nói của mình. Cô ít khi tâng bốc ai kiểu này.

" Con cứ quá khen. "Mẹ Hạ cười hớn hở." Mà giọng con sao thế? Bị ốm hả? "

" Dạ, con không sao. Chỉ bị viêm họng một chút thôi. Chúng ta về luôn chứ ạ. Xe đang đợi ngoài kia rồi. "

Lam giúp Hạ kéo chiếc vali của mẹ cô ra xe.

Xe về đến nhà Hạ, Lam lại giúp họ chuyển đồ đạc vào trong. Mẹ Hạ đon đả.

" Con ở lại đây với bác và Hạ nhé. Đợi bác đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài ăn khuya. "

" Dạ thôi, con xin phép. Để ngày mai con qua chơi với bác sau ạ. Con có việc phải về luôn. "

Hạ tiễn Lam ra cổng, cô dặn dò.

" Về nhà uống thuốc đi nhé, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho mình. "

" Biết rồi, Hạ vào với mẹ đi, mình về đây."