Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 23

Khi cư dân mạng đang bênh vực kẻ yếu nhìn thấy câu trả lời của Lục Úy Lam, phản ứng đầu tiên của bọn họ là người này thực sự điên rồi, phản ứng thứ hai là người này quá kiêu ngạo, chắc chắn đang giả điên giả dại. Kết quả là lượng lớn bình luận tràn tới như bão lũ thủy triều, Tiểu Thất vừa lúc không có việc gì làm, vô cùng có tâm tình mà lựa chọn bình luận để trả lời, chẳng bao lâu, trên mạng xuất hiện một màn thế này.

[Dám làm mà không dám nhận, Lục Úy Lam có còn là đàn ông không?]

Tiểu Thất nhìn nhìn, cảm thấy đây là một câu hơi có vấn đề, cần phải sửa lại một chút, bảo vệ tôn nghiêm của thân là ốc đây: [Hẳn là anh nên hỏi, anh có còn là người không chứ?]

Cư dân mạng: ? ? ?

[Đừng tưởng có tiền thì muốn làm gì thì làm, nhà họ Lục không thể bảo vệ anh cả đời đâu!]

Tiểu Thất cảm thấy câu này rất có đạo lý, [Ừ ừ, anh nói đúng. @Khải Minh Linh Tư, có nghe thấy không?]

Lục Minh Tư: "..."

[Sao? Bắt đầu giả điên rồi à? Lúc trước kể chuyện ma, lúc sau lại muốn nuôi heo, anh còn muốn làm cái gì nữa? Nói ra để mọi người cùng vui.]

Tiểu Thất lời lẽ chính đáng, [Tôi muốn bỏ que cay!]

Cư dân mạng: "..." Que cay mẹ nhà anh, ai quan tâm anh có muốn bỏ que cay hay không!

[Lục Úy Lam, sớm muộn gì anh cũng sẽ xuống địa ngục thôi, bởi vì loại người như anh đến từ địa ngục!]

Tiểu Thất ồ lên một tiếng, chỉ vào bình luận kia rồi nói với 6362: [Hòm thư, mày xem đi, có người biết quê tao kìa, chắc chắn là đồng hương.]

6362: ? ? ?

Tiểu Thất rất vui vẻ, lập tức trả lời lại: [Xin chào đồng hương nhé, anh đến đây từ lúc nào thế? Bây giờ anh thế nào rồi? Anh đã quen ở đây chưa? Khi nào anh định trở về? Chúng ta lập nhóm đi về nhé.]

Cư dân mạng: ! ! ! Cái người này mắng người thậm chí không dùng từ thô tục nào? Quá kiêu ngạo!

Tiểu Thất còn chưa kịp trao đổi sâu sắc với "đồng hương", Túc Minh Ca đã mang bữa sáng đến phòng, còn thoang thoảng một mùi thơm quen thuộc. Tiểu Thất lập tức vứt "đồng hương" kia ra sau đầu, nhanh chóng đi lên đón: "Em ngửi thấy mùi que cay, anh, anh có mang que cay cho em không đấy?"

Túc Minh Ca ngạc nhiên trước khứu giác nhạy bén của Tiểu Thất, đưa chiếc túi nilon lớn trong tay trái ra: “Có, hôm qua anh thấy em ăn gần hết que cay nên đi mua cho em một ít mới. Nhưng ăn nhiều thứ này quá không tốt cho cơ thể đâu, không thể ăn nhiều, biết không?”

“Có hại cho sức khỏe ạ?” Tiểu Thất vốn muốn tuyên bố sẽ bỏ que cay nghe vậy cũng không từ chối ngay.

“Ừ.” Túc Minh Ca vừa lấy bữa sáng từ trong túi ra vừa nói: “Thực phẩm rác ấy mà.”

Nghe vậy, Tiểu Thất không còn từ chối nữa mà đặt túi que cay lớn ở bên ghế sô pha, khó trách có rất nhiều yêu linh muốn tu luyện thành hình người, thì ra rác của con người lại ngon như vậy, “Nếu không tốt cho cơ thể thì em sẽ ăn giúp anh.”

Nghe vậy, Túc Minh Ca không khỏi bật cười, cũng không chê bai, chỉ nói "Được", nhưng lại dặn dò một câu không được ăn quá nhiều.

Tiểu Thất vỗ ngực nói: "Yên tâm, em nhất định có thể sống đến chín mươi chín tuổi!" Dù sao cũng là nhiệm vụ phụ, hoàn thành sẽ có thưởng.

Túc Minh Ca không để ý, anh vừa bóc trứng luộc nước trà vừa hỏi Tiểu Thất lúc nãy đang làm gì, Tiểu Thất nói là đang lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Nghe được lời này, Túc Minh Ca vô cùng vui mừng, không hổ là em trai ruột của mình, anh khen ngợi rồi đưa quả trứng trà đã bóc vỏ làm phần thưởng.

Tiểu Thất lập tức tỏ vẻ y nhất định sẽ không ngừng cố gắng.

Cư dân mạng sau này có vui hay không thì không biết, nhưng tức giận là cái chắc.

Hai anh em vui vẻ ăn xong bữa sáng, nhưng Túc Minh Ca lại không rời đi ngay như thường lệ, “Ngày mai anh không đến đây được, nhưng anh đã kéo một người bạn đến đưa bữa sáng, em ở nhà ngoan nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.” Rồi anh đưa tay xoa xoa tóc Lục Úy Lam, lâu lắm rồi Túc Minh Ca mới lại cảm thấy lo lắng và không nỡ.

"Sao thế ạ? Ngày mai có chuyện gì ư?" Tiểu Thất ngoan ngoãn để Túc Minh Ca sờ đầu mình.

"Ừm, ngày mai ở thành phố bên cạnh có trận đấu, bọn anh phải đi."

“Thi đấu!” Mắt Tiểu Thất lập tức sáng lên, “Em muốn đi xem!”

Túc Minh Ca hơi do dự, ngoại trừ việc tình huống bên ngoài không tốt cho Lục Úy Lam, còn có một nguyên nhân khác là đối thủ ngày mai rất mạnh, khả năng cao là anh sẽ thua. Trong lúc anh đang chần chờ, thiếu niên trước mặt đã lên tiếng trước.

"A, em quên mất, bây giờ em là nghi phạm, không thể rời khỏi thành phố này, anh chờ em một chút." Nói xong, y liền vội vàng chạy tới phòng làm việc, để lại Túc Minh Ca đang hơi bối rối.

Tiểu Thất vọt tới phòng làm việc, lấy giấy bút ra, vận chuyển linh lực, phất tay vẽ một lá bùa, sau đó cầm lá bùa chạy về phía Túc Minh Ca: “Đây là bùa may mắn, anh, nếu anh mang theo, nó sẽ mang lại may mắn cho anh."

Túc Minh Ca nhìn tờ giấy A4 trong tay, im lặng một lát, không nói đến chất liệu của tờ giấy, hoa văn trên giấy quả thực khiến người ta phải trầm tư, không thể nói là chữ như gà bới được, chỉ là trông hơi giống dấu chân thỏ. Thế nhưng, nhìn ánh mắt chân thành của Lục Úy Lam, Túc Minh Ca mặt không đổi sắc nhận tờ giấy A4, vẫn khen ngợi như cũ: “Tranh đẹp quá, anh sẽ luôn mang theo nó.”

"Vâng ạ." Tiểu Thất nghe được lời khích lệ thì không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, bài tập về phù triện của y là sao chép từ Thỏ, mà bài tập của Thỏ là do Rồng cầm tay dạy, uy lực không hủy thiên diệt địa thì cũng cho ra hiệu quả rõ rệt.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, 6362 không khỏi cảm thán Túc Minh Ca mắt mù, nó tận mắt thấy kí chủ không đến một phút đã xong một tờ, nếu vật này gọi là bùa may mắn, thế thương thành của chúng nó gọi là gì?

Tuy vẫn có chút lo lắng nhưng cuối cùng Túc Minh Ca không thể không rời khỏi biệt thự, khi quay trở lại SGL, anh lập tức tìm một cái túi nhỏ, gấp tờ giấy A4 lại rồi cất vào đó, mang theo bên người.

Tiễn anh trai đi không lâu, Tiểu Thất liền nhận được điện thoại của anh cả họ Lục, nói rằng lát nữa anh ta sẽ đón y về nhà họ Lục, buổi trưa ăn cơm ở nhà. Tuy không đυ.ng độ trực tiếp với y nhưng nhìn bộ dáng nỗ lực của Lục Hành Chỉ, Tiểu Thất quyết định không thiên vị người này người kia.

Suy cho cùng, nhà họ Lục từ trước đến nay vẫn luôn đối xử khá tốt với Lục Úy Lam. Thế là Tiểu Thất đi vào phòng làm việc, vung bút lên vẽ một bức tranh khác cho mỗi người nhà họ Lục, đương nhiên không có bức nào cho Lục Minh Tư. Nhìn ba tờ giấy A4 mới ra lò, Tiểu Thất không khỏi cảm khái, mình đúng là một con ốc lương thiện.

Gần giữa trưa, Lục Hành Chỉ lái xe đến dưới lầu, Tiểu Thất lấy ba tấm bùa may mắn rồi mới đi xuống. Vừa lên xe, Tiểu Thất liền đưa cho Lục Hành Chỉ một tờ giấy A4, "Anh, em vẽ bùa may mắn, tặng cho anh một cái. Nếu mang theo bên mình sẽ mang lại may mắn."

"Ăn trưa xong, em cùng anh đến bệnh viện, nhà ta đã nói chuyện ổn thỏa rồi, em đi xin lỗi là coi như xong chuyện." Lục Hành Chỉ nhận tờ giấy A4, nhìn thoáng qua rồi đặt nó sang một bên, tiếp tục dặn dò: "Lúc xin lỗi thì nhớ tỏ thái độ tốt một chút."

“Người không phải do em đâm, em không đi.” Tiểu Thất nhất thời không vui, lấy ra sự bướng bỉnh của một tên ăn chơi để bày tỏ sự phản đối.

“Mặc kệ có phải em đâm hay không, em cũng phải đi.” Lục Hành Chỉ không muốn tranh luận với Lục Úy Lam về chuyện này, thái độ kiên quyết một cách khác thường.

Tiểu Thất nóng nảy: “Anh, người thật sự không phải do em đâm!”

Vốn tưởng rằng hai bên sẽ tiếp tục tranh luận, nhưng lần này Lục Hành Chỉ lại im lặng, khởi động xe lái về phía nhà họ Lục, “Uý Lam, chuyện đã rồi, người đó chỉ có thể do em đâm, như vậy thì mới tạo thành tổn thất nhỏ nhất đối với nhà họ Lục, hiểu chưa?"

Tiêu Thất ăn chơi tỏ vẻ đầu óc mình đơn giản nên nghe không hiểu, cau mày tức giận, không nhận ra trong lời nói của Lục Hành Chỉ có gì đó, cũng không nhận ra bữa trưa hôm nay có dụng ý khác.

Trở lại nhà họ Lục, Tiểu Thất quen chân chạy vào, tựa như lần trước y rời đi vì xung đột không hề khiến y thấy xấu hổ. Trình Nhiên vô cùng cao hứng, kéo Lục Úy Lam đi ngó trái ngó phải, Lục Hiếu Chi cũng hiếm khi cho y sắc mặt tốt.

Tiểu Thất đưa bùa may mắn ra, Trình Nhiên và Lục Hiếu Chi sôi nổi lộ vẻ như mấy ông bà già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, cuối cùng thế mà lại đồng ý.

Lục Minh Tư bị bỏ qua liếc nhìn thứ gọi là bùa may mắn, vẻ mặt tươi cười hơi nứt toác, cậu ta cảm thấy Lục Úy Lam càng ngày càng mặt dày, thứ gì cũng dùng làm quà được.

“Lam Lam, mẹ muốn nói với con một chuyện.” Trình Nhiên đưa tờ giấy A4 cho bảo mẫu, nắm lấy tay Lục Úy Lam như có điều muốn nói.

Lục Hiếu Chi ho khan một tiếng: "Ăn trước đã, vừa ăn vừa nói."

Mọi người ngồi xuống, trò chuyện chút việc nhà như thường lệ, mãi đến khi Lục Hiếu Chi nói tới việc đến bệnh viện xin lỗi.

Câu trả lời của Tiểu Thất đương nhiên vẫn ăn chơi như cũ, nhưng lần này Lục Hiếu Chi không nổi giận ngay, “Bố biết con chịu thiệt thòi, con muốn cái gì thì nói đi.”

Tiểu Thất không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, loại nhượng bộ trá hình này hiển nhiên không phải phong cách của Lục Hiếu Chi.

“Mẹ biết Lam Lam nhà mình là một đứa trẻ ngoan, chiếc xe đó chắc chắn là do người khác lái, nhưng mọi chuyện phát triển đến thế này rồi, nhà họ Lục của chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thiệt thòi cho Lam Lam nhà mình rồi, Lam Lam muốn cái gì thì cứ nói với mẹ." Trình Nhiên cũng an ủi y, tiện thể gắp một ít đồ ăn cho Lục Úy Lam.

Lục Minh Tư cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói gì, không khí trên bàn có chút kỳ quái.

Tuy Lục Úy Lam là một tên CẬU ẤM ăn chơi nhưng đầu óc lại linh hoạt, rất nhanh đã hiểu ra Lục Hành Chỉ nhất định đã phát hiện được điều gì đó, là Lục Minh Tư lái xe đâm người. Nhưng chuyện phát triển đến như bây giờ, Lục Úy Lam trực tiếp nhận trách nhiệm sẽ là kết quả tốt nhất, dù sao thì y cũng là một tay ăn chơi.

Nếu tin tức Lục Minh Tư vừa trở về nhà chẳng những đâm người mà còn vu oan cho Lục Úy Lam, đó mới là một đòn giáng nặng vào danh tiếng của nhà họ Lục. Cho nên, mặc kệ sự thật có ra sao thì Lục Úy Lam cũng phải chịu trách nhiệm.

Im lặng một lúc, Lục Úy Lam đặt bát đũa xuống: “Bố, mẹ, anh, mấy người biết chân tướng rồi?”

Ba người trầm mặc, bày tỏ sự ngầm đồng ý.

"Biết anh ta lái xe của con rồi đâm vào người khác, biết anh ta cố ý đổ lỗi cho con! Thế mà mấy ngày nay vẫn để mặc con bị dư luận chửi bới! Bây giờ còn muốn con cõng cái tội danh đâm người khác thành tàn tật rồi đi xin lỗi à?" Tay cầm đũa của Lục Uý Lam hơi run rẩy, tầm mắt y nhìn qua từng người một trên bàn ăn, tựa như để xác nhận quyết tâm không từ bỏ ý định của mấy người này.

6362 nhất thời bị kỹ năng diễn xuất của ký chủ làm cho chấn động, nó còn tưởng ký chủ thật sự thương tâm, vừa định mở miệng an ủi thì lại nghe thấy giọng nói sâu kín của ký chủ: [Uổng cho tao còn vẽ bùa may mắn cho bọn họ, trên bàn đến một cái que cay cũng không có.]

6362 “…” Nó sai rồi, ký chủ nào có thương tâm chút nào.