Văn Phòng Điều Tra Vụ Án Đặc Biệt

Chương 5: [Âm thanh náo nhiệt] Vụ án Ꮆiết vợ (1)

“Đây chỉ là sự khởi đầu.”

•••

Lời tựa:

Kim Lăng dạ tịch lương phong phát,

Độc thướng cao lâu vọng Ngô Việt.

Bạch vân ánh thuỷ dao không thành,

Bạch lộ thuỳ châu trích thu nguyệt.

Nguyệt hạ trầm ngâm cửu bất quy,

Cổ lai tương tiếp nhãn trung hy.

Giải đạo “trừng giang tịnh như luyện”,

Linh nhân trường ức Tạ Huyền Huy.

Lí Bạch “Kim Lăng thành tây lâu nguyệt hạ ngâm”

(*) Bản Hán Việt của thivien.net

Tàu cao tốc tới ga Nam Kinh, Sư Tần tự giác lấy hành lý giúp Triệu Tiểu Miêu.

Trên balo leo núi còn buộc một cái túi ngủ, Triệu Tiểu Miêu đeo lên người, balo còn cao hơn cô nửa cái đầu.

Sư Tần thấy thế định ga lăng một phen, mỉm cười vươn tay, cố gắng giữ khoé miệng nhếch lên hỏi cô: “Triệu Tiểu Miêu, có cần tôi cầm balo giúp cô không?”

Triệu Tiểu Miêu lại chẳng cảm kích chút nào, giơ tay từ chối: “Không cần, cảm ơn đồng chí Sư Tần. Tôi không biết áo khoác của anh bao lâu rồi chưa giặt, chắc chắn trên đó rất nhiều vi khuẩn. Trước khi ra khỏi cửa tôi đã tiêu độc khử trùng balo của tôi sạch sẽ hết rồi, để tránh việc nó bị ô nhiễm bởi vi khuẩn trên người anh, tôi không thể không từ chối ý tốt của anh. Còn nữa, anh cười thật giả tạo.”

Sư Tần sờ sờ chiếc áo khoác giá cả đắt đỏ lại còn là cái mà anh ưng ý nhất, khoé miệng lập tức rũ xuống, ảm đạm nói: “Đồng chí Triệu Tiểu Miêu, trên kệ để hành lý cũng có rất nhiều vi khuẩn, trong không khí lại càng không ít. Nếu cô để ý mấy con vi khuẩn này, tôi nghĩ chi bằng cô mua mặt nạ phòng độc đi, hoặc là dứt khoát khỏi ra cửa nữa.”

Cũng may Tôn Li kéo Triệu Tiểu Miêu bàn bạc chiến lược du lịch ở Nam Kinh, cô mới không tranh luận với Sư Tần về vấn đề vi khuẩn với sạch sẽ nữa.

Sư Tần nhìn cô đeo balo to đùng rời đi, vẻ mặt vô cùng rối rắm: “Cô ấy là Miêu yêu sao? Sao lại nhiều chuyện như vậy? Đầu óc chưa tu luyện hoàn hảo hay gì? Hay là nước sát trùng nhà ai thành tinh? Chất tẩy rửa nhãn hiệu Mèo trắng? Thói ở sạch kinh khủng như vậy vẫn đi làm được sao?”

Chu Ngô cười tủm tủm vỗ vỗ bả vai anh, an ủi nói: “ Thói quen mà thôi, cô ấy không phải lúc nào cũng thế, khi nào sạch thì dựa theo đánh giá riêng của cô ấy thôi, cừ từ từ cô ấy sẽ quen. Anh xem, Tiêu Ẩn kéo vali giúp thì cô ấy đâu có cảm thấy gì.”

Sư Tần nhân cơ hội hỏi thăm: “Anh biết nguyên thân của cô ấy là gì không? Là mèo sao? Nếu là mèo thật thì tôi có thể tha thứ được.”

Chu Ngô cười ha ha, lắc đầu: “Không phải, hồi trước đăng ký quê quán nguyên thân cho nhân viên công tác, chúng tôi có hỏi cô ấy có phải miêu yêu không, nhưng cô ấy nói không phải.”

“Vậy cô ấy là...”

Chu Ngô chậm rãi nói: “ Không biết Sư Trưởng phòng có từng nghe qua chưa, phòng 29 chúng ta có ‘ba không hỏi’. Một không hỏi bút danh của Tôn Li, hai không hỏi nguyên hình của Tiểu Miêu, ba không hỏi xu hướng giới tính của Tiêu Ẩn. ‘Ba không hỏi’ này cũng không phải là không thể hỏi, mà là cho dù có hỏi bọn họ cũng sẽ không nói. Nếu lòng hiếu kỳ quá sức mãnh liệt, vậy đem lực chú ý vào công việc sẽ có ích hơn.”

Sư Tần trong lòng khϊếp sợ, không nói hai điều trước, cái điều thứ ba kia... Lượng thông tin thật lớn!

Sư Tần kẹp túi da, đi theo Chu Ngô ra khỏi nhà ga, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “Vậy thầy Chu, anh có biết vì sao cô ấy tên là Triệu Tiểu Miêu không?”

“Có hỏi qua, nghe nói hồi thời kỳ xoá nạn mù chữ, rất nhiều người khuyên cô ấy đổi tên.” Chu Ngô cười cười. “Nhưng cô ấy cho rằng, họ Triệu đứng đầu trăm họ, mà vật sống đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi thành hình là mèo. Thứ đầu tiên luôn quan trọng nhất, nên cô ấy không muốn đổi tên.”

Chu Ngô cười xong, nhẹ giọng nói: “Đôi khi quan sát thói quen sống, tìm ra suy nghĩ của những yêu quái sống trong nhân loại rất thú vị.”

Sư Tần im lặng.

Lời này ý nói, anh không phải là yêu quái.

Tiêu Ẩn vẫn luôn kéo vali thay Triệu Tiểu Miêu, chuẩn bị ra khỏi nhà ga mới nhớ tới hai người đàn ông đi cùng, quay đầu thấy Chu Ngô cùng Sư Tần đang nói chuyện phiếm, anh lùi về thấp giọng nói với Chu Ngô: “Thầy Chu, chúng ta đến Nam Kinh rồi, anh có muốn đi thăm Đài tưởng niệm Mai Viên* không?”

*Mình gg chỉ thấy Đài tưởng niệm các nạn nhân của vụ thảm sát Nam Kinh nên có thể đây là địa danh tác giả tự nghĩ.

Chu Ngô cười lắc đầu: “Nếu đi ngang qua thì vào thăm, không cần cố ý đến đó. Bây giờ tôi cũng không nhớ nhưng chuyện xưa đó nữa, hết thảy cứ tùy duyên đi. Chúng ta đi công tác thì vẫn nên tập trung vào công việc, tập trung giải quyết vụ án là được.”

Tiêu Ẩn gật đầu đáp phải.

Sư Tần nghe thấy Đài tưởng niệm Mai Viên, nhớ Bộ trưởng từng nói, Chu Ngô – nhân viên ngoài biên chế của phòng 29 này không phải yêu quái cũng không phải ma quỷ, là sự tưởng nhớ của nhóm yêu quái với một người quen cũ mà kết thành thân thể mới.

Người quen cũ? Người nào nhỉ? Chẳng lẽ là.... Tên một vị vĩ nhân nhà nhà đều biết hiện lên trong đầu Sư Tần.

Sư Tần giật mình, cũng không biết suy đoán của mình có đúng hay không. Nhưng mà bước chân anh nhẹ đi rất nhiều, mỗi khi nhìn về phía Chu Ngô cũng tỏ ý thành kính.

Nhân viên được phòng làm việc Nam Kinh điều đến tiếp đón là một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé mặc tây trang màu xám. Nước da trắng trẻo thanh tú, khung xương nhỏ, vai hẹp, mặt trái xoan hơi nữ tính mang nét đẹp cổ điển khá quyến rũ.

Anh đứng ở cửa, thật xa đã nhìn thấy một nhóm người tràn đầy yêu khí quỷ khí chậm rãi đi đến đây. Anh ta chạy nhanh tới, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Là các đồng chí từ Trung ương tới đúng không? Cuối cùng thì mọi người cũng tới rồi. Tôi là Giang Lăng Độ nhân viên Phòng điều tra vụ án đặc biệt Nam Kinh, phụ trách tiếp đón các vị, trong lúc ở Nam Kinh nếu mọi người có ý kiến vấn đề gì đều có thể hỏi tôi.”

Sư Tần bắt tay với anh ta, tay anh ta vừa mềm vừa nhỏ. Sư Tần hơi ngạc nhiên nói: “Chào anh, chúng tôi từ Văn phòng điều tra vụ án đặc biệt ở Trung ương, trong thời gian ở Nam Kinh mong được anh chiếu cố thêm.”

Mọi người sôi nổi giới thiệu tên họ, chào hỏi với Giang Lăng Độ.

Đến phiên Triệu Tiểu Miêu, cô chớp chớp đôi mắt to, ai da một tiếng, tò mò hỏi Giang Lăng Độ: “Nữ yêu tu thành thân thể nam? Cô là Thành Yêu* đúng không? Nam Kinh từng là thủ đô sáu triều đại**, văn hoá lâu đời, theo lý thuyết Thành Yêu có thể tu thân thể hoàn chỉnh. Cơ thể nữ hoàn thiện hơn so với cơ thể nam, sao cô lại phải lấy hình hài nam giới?”

*Thành Yêu: yêu quái đô thành, yêu quái có nguyên hình là toà thành á.

**Nam Kinh từng là kinh đô của nhà Đông Ngô, Tề, Lương, Trần, Đông Tấn và nhà Tống.

(*)Đoạn này Tiểu Miêu hỏi vì sao lại lấy thân nam giới nên mình để xưng hô là ‘cô’. Từ đoạn sau sẽ đổi thành ‘anh’ như bình thường vì bề ngoài của GLD là nam nha.

Sư Tần giật mình nhìn Giang Lăng Độ, bảo sao lúc bắt tay cảm thấy không đúng lắm.

Anh nhìn sang Tôn Li, thầm nghĩ: “Mấy yêu quái này bị sao vậy nhỉ? Không lẽ rối loạn nhận thức giới tính?”

Nhưng Giang Lăng Độ xua xua tay xin lỗi: “Triệu Phó phòng hiểu biết thật nhiều, tôi đúng là Thành Yêu, Thành Yêu ngàn năm lịch sử đều là nữ, tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên trong xã hội ngày nay, phụ nữ đi làm bên ngoài bị phân biệt đối xử rất nhiều hơn nữa lại bị hạn chế nhiều trong việc thăng tiến. Suy xét đến đánh giá hiệu quả công việc, không muốn để giới tính ảnh hưởng đến tiền lương, đành phải lấy hình hài nam giới.”

Mọi người đều trầm mặc không nói gì.

Một lát sau, Tôn Li cười ha ha, nghiêng đầu chớp mắt với Chu Ngô: “Thầy Chu thấy không, chỉ có Trung ương thấy nam nữ như nhau. Chúng ta đều biết rằng nếu muốn làm việc tốt trong xã hội loài người, được đối đãi công bằng thì thân nam giới nhẹ nhàng hơn nhiều. Mấy năm nay còn tuyên truyền bình đẳng, chứ hồi đất nước vừa thành lập, các đồng chí nữ ra ngoài làm việc không hề dễ dàng.”

Sư Tần nhìn Tôn Li từ trên xuống dưới, nhướn mày: “Tôn Li, cô lấy thân nữ giới làm việc, nói lời này... thích hợp sao?”

Tôn Li liếc mắt xem thường: “Sao lại không thích hợp? Anh không nghe Triệu Tiểu Miêu nói sao? Yêu quái chúng tôi đều biết, từ xưa đến nay, nữ thân mới là hình thái tiến hoá hoàn chỉnh, tôi dùng nữ thân làm việc cũng vì nó mạnh hơn. Cũng chỉ có nhân loại các anh mới thổi phồng là đàn ông đỉnh thiên lập địa, đàn ông làm chủ, tôi cũng không hiểu, đàn ông sức chịu đựng tuổi thọ đều không bằng phụ nữ, sao có thể đỉnh thiên lập địa được? Buồn cười thật.”

Mọi người lại im lặng.

Sư Tần nghẹn một lúc mới phun ra mấy chữ: “.....Xin nhận dạy bảo.”

Giang Lăng Độ thấy không khí không tốt lắm liền vội vàng hoà giải: “Không phải không phải, Tổ chức bên trên đã an bài công việc cho tôi tốt lắm rồi, tôi rất bằng lòng, đây không phải vấn đề đáng bàn cãi, mọi người đừng nghiêm trọng hoá. Vậy... mọi người đi cùng tôi. Tôi thấy bây giờ vẫn còn sớm, cũng không biết mọi người đã ăn hết chưa. Trại tạm giam cách đây không xa lắm, tôi đành tự chủ trương an bài mọi người thẩm vấn trước, ăn cơm sau nhé. Mọi người có ăn kiêng gì hay có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ chú ý một chút.”

Giang Lăng Độ mời mọi người lên chiếc xe thương vụ màu trắng, Tôn Li cực kì hâm mộ nói: “Cục điều tra Nam Kinh của các anh thật giàu có! Quả nhiên phúc lợi ở địa phương nhiều hơn so với Trung ương, xe này do đơn vị cấp cho sao?”

Giang Lăng Độ đỏ mặt nói: “Đâu có đâu có, xe là tôi mượn vị kia nhà tôi. Anh ấy kinh doanh cũng có chút sản nghiệp, hôm qua tôi nói với anh ấy muốn tiếp đón các đồng chí tới từ Trung ương, anh ấy liền cho tôi mượn xe. Mọi người cài dây an toàn vào nhé, tôi lái xe đây.”

Nghe anh nhắc tới người nhà, Tôn Li hoàn hồn, cài dây an toàn hỏi: “Người đó là yêu quái gì vậy? Sao làm ra được thân phận để quang minh chính đại kinh doanh vậy? Gia cảnh phía sau rất mạnh đấy!”

Giang Lăng Độ vội vàng xua tay: “Không đâu không đâu, không phải phi pháp cũng không phải đi cửa sau gì, anh ấy không phải công chức nhà nước cũng không phải yêu quái, chỉ là linh hồn sống nhờ, sinh ra đã có thân phận nhân loại bình thường, cha mẹ anh ấy nhiều năm kinh doanh nên có xuất phát điểm cao hơn chút. Đầu thai có vận khí tốt, ha ha.”

“Hai người sống cùng nhau bao lâu rồi?”

Giang Lăng Độ nhớ tới chồng mình, dịu dàng cười: “Tám năm rồi, nghĩ lại thật là cảm khái.”

Tôn Li mắt lấp lánh, móc ra quyển sổ màu hồng phấn, cắn nắp bút múa bút thành văn.

Triệu Tiểu Miêu đang chơi game xếp hình Tetris, liếc nhìn Tôn Li đang hưng phấn viết viết, hỏi cô: “Cô lại có linh cảm rồi?”

Tôn Li ngậm nắp bút mạnh mẽ gật đầu, mơ màng nói: “Nhân viên công vụ dịu dàng như ngọc cùng nam thương nghiệp có tiếng tăm, cô thấy cặp này mang lại cảm giác không? Quyển trước tôi sắp viết xong rồi, có thể xem xét cái này cho quyển sau.”

Triệu Tiểu Miêu loại bỏ một loạt khối vuông, tâm tình rất tốt nói: “Không hiểu, dù sao đừng chọc tôi. Tôi thích mấy kiểu cẩu huyết, chức nghiệp không quan trọng, chủ yếu phải xem tính cách. Một hăng hái nhiệt tình một lạnh lùng ít nói, hoặc là một đôi lưu manh. Anh lưu manh tôi còn lưu manh hơn. Tốt nhất là hai người đều mạnh mẽ, đối tác chuyên nghiệp, từ đối thủ thành tình nhân.

Tôn Li cự tuyệt: “Kiểu này bây giờ đâu có phổ biến. Quên đi, không thèm hỏi cô, cô cũng không đại diện được cho công chúng.”

Sư Tần nhịn hồi lâu, rốt cuộc mới nói: “Tôn Li, Triệu Tiểu Miêu, chúng ta có thể nói chuyện công việc không? Còn nữa, Tôn Li, cô không được quá chú tâm vào nghề phụ như vậy, hiện tại chúng ta đang đi thẩm vấn, là thời gian công tác!”

Lại một khoảng lặng.

Giang Lăng Độ vội vàng tự khiển trách mình: “Là tại tôi, nãy giờ cứ nói việc riêng, quên mất không đề cập đến vụ án lần này.”

Anh hắng giọng nói: “Nghi phạm Thường Mỗ là nhân loại bình thường, 31 tuổi, không có nghề nghiệp. Đêm ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, nghi phạm dùng cá đông lạnh, vòi hoa sen, chày cán bột, búa đánh vào phần đầu và ngực của vợ mình khiến cô ấy tử vong. Sáng ngày mùng 9 bị hàng xóm phát hiện và báo công an. Xem xét thi thể máu thịt lẫn lộn ở hiện trường, đặc biệt là phần đầu đã nát bét, có thể thấy nghi phạm hành hung trong trạng thái hưng phấn cực độ. Lúc cảnh sát tới bắt giữ, hắn không hề có hành vi phản kháng, công cụ gây án vẫn còn nguyên ở hiện trường, cũng thừa nhận bản thân gϊếŧ người. Sau khi kiểm tra thì thấy khi Thường Mỗ gây án không sử dụng ma túy, cũng không có tiền sử sử dụng ma túy.”

Triệu Tiểu Miêu chơi game không thèm ngẩng đầu, hỏi Giang Lăng Độ: “Vụ án đơn giản như vậy, vừa nhìn đã thấy hung thủ, mời chúng tôi có ý nghĩa gì?”

Giang Lăng Độ nói: “Lúc thẩm vấn, nhân viên Phòng Điều tra đặc biệt chúng tôi phát hiện trên người hắn có luồng yêu khí mỏng manh, lúc ấy hai mắt hắn đỏ sậm, hỏi đáp khó khăn, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà hoa chân thật, tà ác, hưng phấn, cho nên chúng tôi nghi ngờ hắn bị yêu tà bám vào người.”

Triệu Tiểu Miêu ồ một tiếng.

Tiêu Ẩn hỏi Giang Lăng Độ: “Cho nên công việc lần này là kiểm tra nghi phạm có bị yêu quái bám vào hay không?”

Giang Lăng Độ gật đầu: “Ở Nam Kinh này yêu quỷ có đăng kí thường trú là 317, sau Thế vận hội Olympic Thanh niên, số lượng yêu quỷ lưu động tăng lên, cũng rất nhiều con không tuân thủ quy tắc làm loạn nhiều nơi. Dù nhân loại định nghĩa như thế nào, tôi cho rằng phát triển xã hội cần nhất sự ổn định, để ổn định chúng ta cần coi trọng mọi vụ án có thể liên quan đến ma quỷ. Vụ án Thường Mỗ gϊếŧ vợ vào ngày 8/3, hành vi phạm tội của hắn vẫn sẽ tuyên án theo pháp luật của nhân loại, nhưng nếu Thường Mỗ thật sự bị yêu quái quấn thân hoặc có tiếp xúc qua với yêu quái, như vậy cho dù yêu quái kia có quan hệ với vụ án này hay không, chúng ta đều phải làm rõ được hắn là ai, từ đâu tới, mục đích là gì, đã đăng ký cư dân hợp pháp ở Nam Kinh chưa. Tôi là Thành Yêu, chức trách của tôi là bảo vệ thành phố này, diệt trừ tất cả tai hoạ ngầm.”

Thần sắc Giang Lăng Độ nghiêm túc, ngữ khí quyết đoán.

Triệu Tiểu Miêu ngáp một cái, chậm rãi nói: “Tôn Li, cô đi thẩm vấn.”

Tôn Li gật đầu: “Được, tôi đã biết.”

Cô nhìn thẳng Giang Lăng Độ nói: “Tôi là hồ ly Côn Luân, tu ngàn năm, có thể nhìn thấu lòng người. Cứ để tôi đi thẩm vấn người gϊếŧ vợ kia.”

“Vất vả rồi, cảm ơn cô.”