Trong Văn phòng 29.
Tiêu Ẩn mở hộp trà, bốc một nắm bỏ vào ấm tử sa* rồi cẩn thận cầm ấm trà đứng trước phích nước, chờ nước sôi để pha trà.
*Ấm tử sa chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng.
Tôn Li đang xem website mua sắm, trên giao diện sản phẩm sáng long lanh, mắt Tôn Li cũng sáng long lanh theo.
Tiêu Ẩn lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm cái đuôi to của cô vẫy qua vẫy lại dưới ghế.
"11/11* nhanh đến đi..." Tôn Li chống cằm, nhìn lại giỏ hàng mua sắm của mình một lần, tiếc rẻ xoá bớt mấy món hàng giá cao rồi than thở, "Tiền lương của nhân viên công vụ quá ít...."
*11/11 là ngày lễ độc thân, cũng là một ngày lễ mua sắm lớn ở Trung Quốc.
Tiêu Ẩn nhịn không được nói: "So với mấy năm trước thì khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, chất lượng cuộc sống của chúng ta cũng cao lên rất nhiều. Hai mươi năm nay, dùng từ "biến đổi lớn" để hình dung sự phát triển của nước ta cũng không quá. Đặc biệt là máy tính, smartphone, internet là một cột mốc quan trọng sau khi phát triển kinh tế, tiền lương của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều. Cá nhân tôi cho rằng lương hiện tại của chúng ta rất hợp lí, cô cảm thấy không đủ là do nhu cầu của cô quá cao."
Tôn Li trợn mắt nằm lên bàn phím, ỉu xìu rũ đuôi to, cằn nhằn mãi: "Quá nhiều thứ muốn mua, tiền lương lại quá ít...."
Cô thoát website mua sắm, mở giao diện xanh lục của Tấn Giang, đăng nhập vào trang tác giả để xem thu nhập. Lúc nhìn thấy mười vạn tiền lời, mắt hồ ly nhíu lại vui vẻ nói: "Tiêu Ẩn, khảo sát của anh rất đúng, viết văn trên mạng kiếm tiền quá tốt, cơ mà sao bọn trẻ ngày nào cũng bình luận đòi tôi viết cảnh giường chiếu viết thịt..."
Tiêu Ẩn hơi dừng, coi như không nghe thấy câu cuối cùng, khen ngợi: "Cũng là do đợt xoá nạn mù chữ hồi đó cô học tập nghiêm túc biết nỗ lực. Bây giờ cô có vốn từ ngữ nhiều, cách viết văn tốt nên có thể nổi tiếng cũng bình thường thôi..."
Tôn Li vui sướиɠ lắc lư cái đuôi, bừng hừng hứng khởi mở lại web mua sắm, thêm lại mấy món vừa xoá vào giỏ hàng: "Vẫn là nghề phụ kiếm được tiền hơn."
Nước sôi, Tiêu Ẩn pha trà, mắt kính gọng mạ vàng trên mũi mờ đi vì làn khói trắng.
Trong văn phòng, hương trà toả ra bốn phía, Tiêu Ẩn cảm thấy mỹ mãn quay lại chỗ ngồi, móc ra một cái khăn xanh xám rồi gỡ mắt kính cẩn thận chà lau.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Tiêu Ẩn cùng Tôn Li vội vàng chào hỏi: "Triệu trưởng, chào buổi sáng."
Triệu Tiểu Miêu gục đầu xuống, héo hon đi tới, yếu ớt vẫy vẫy tay với hai người: "Chào..."
Cô đi tới bàn làm việc của mình, mở ngăn tủ lấy bàn chải khăn lông chậu rửa mặt rồi lại như người chết lê bước về phía toilet, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi hận sương mù... hận sương mù..."
Mười phút sau, Triệu Tiểu Miêu phấn chấn tinh thần sau khi rửa mặt đánh răng, thu gọn đồ dùng đánh răng gọn gàng, lấy ra một gói khăn giấy, gấp vuông vắn cẩn thận lau mặt bàn.
Lau xong, cô mở chiếc hộp vuông bên cạnh, lấy một lọ nước lau máy tính ra, lắc lắc ba lần rồi lấy xấp vải không dệt trong ngăn kéo ra lau máy tính và bàn phím.
Sau khi thu dọn sạch sẽ địa bàn của mình không còn một hạt bụi, Triệu Tiểu Miêu dọn tất cả dụng cụ vệ sinh lại vị trí ban đầu, thở phào nhẹ nhõm nói: "Còn có thể quản lý sương khói ở Bắc Kinh hay không đây? Giảm thọ quá đi mất, tôi tu thành hình người cũng không dễ dàng! Sáng nay đeo ba cái khẩu trang vẫn thấy choáng váng!"
Cô nói xong thì lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại nút bấm kiểu cũ còn mới tinh, nằm liệt trên ghế, mở game xếp hình Tetris, tắt âm lượng, tập trung tinh thần xây tường.
Sau khi loại được vài hàng, tâm tình Triệu Tiểu Miêu rất tốt, cô lười biếng quay đầu lại hỏi đồng nghiệp: "Có phải hôm nay người bên trên sắp xếp cho chúng ta công việc gì không?"
Tôn Li và Tiêu Ẩn cùng lắc đầu: "Không."
Sau vài giây im lặng, Tôn Li tiếp tục dạo web mua sắm, Tiêu Ẩn tiếp tục uống trà, Triệu Tiểu Miêu tiếp tục chơi game xếp hình.
11 giờ sáng, cửa văn phòng 29 lại bị đẩy ra lần nữa.
Ba con yêu quái trong văn phòng dựng tóc gáy ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người tới, Tôn Li hưng phấn vẫy đuôi: "Chu Ngô, chào buổi sáng."
Chu Ngô tươi cười hoà nhã, ngón tay thon dài bưng chén trà màu nâu, nhẹ giọng nói: "Không còn sớm đâu cô nương, tôi vừa từ trường học tới đây, cô thu đuôi lại đi, chúng ta đến phòng họp."
Tôn Li quấn đuôi quanh eo, đưa ánh mắt tán tỉnh tới Chu Ngô: "Này được không?"
Chu Ngô cười nhẹ bất lực.
Triệu Tiểu Miêu ấn nút tạm dừng, vui vẻ hỏi: "Có việc?"
Chu Ngô nói: "Chắc là có nhiệm vụ. Lãnh đạo bảo tôi thông báo cho mấy người, mười phút nữa mở cuộc họp, chúng ta qua đó luôn đi."
Sư Tần đi vào phòng họp, nhìn mấy nhân viên phòng 29 ngồi phía dưới, mi mắt không tự chủ được mà giật giật.
Hai nữ nhân viên cúi đầu chơi di động, hai nam nhân viên như thần giữ cửa ngồi một trái một phải, hai tay đều cầm chén trà, nhìn trần nhà đến mất hồn.
Bộ trưởng cười đi vào: "Mọi người công tác thuận lợi chứ?"
Chu Ngô cùng Tiêu Ẩn lập tức hoàn hồn lại chào hỏi ông.
Triệu Tiểu Miêu rút lực chú ý khỏi game, nhướn mắt nhìn Bộ trưởng lại lập tức cúi đầu, oang oang nói: "Anh giai nhìn khí sắc không tồi đấy nhỉ, dạo gần đây gia đình hoà thuận đấy, phúc thọ lại tăng thêm mấy năm."
Bộ trưởng mặt mày hớn hở: "Ha ha, cảm ơn đồng chí Tiểu Miêu. Mấy đồng chí cất điện thoại một chút, hôm nay có chuyện thông báo cho cả nhà."
Tôn Li cùng Triệu Tiểu Miêu lưu luyến không rời mà ngước đầu lên khỏi điện thoại, nhìn về phía Bộ trưởng và Sư Tần bên cạnh.
Nhìn thấy Sư Tần, mắt hồ ly Tôn Li lập tức trợn tròn: "Má ơi, đây là gì? Sao trong nhân khí lại có quỷ khí nặng như vậy?"
Triệu Tiểu Miêu í một tiếng: "Người sống tu được quỷ đạo? Không có khả năng!"
Sư Tần giật giật khoé miệng.
Bộ trưởng trái tim vẫn tốt, đã trải qua nhiều chuyện, nhẹ nhàng giới thiệu Sư Tần: "Đồng chí bên cạnh tôi đây tên là Sư Tần, là từ Cục An ninh Quốc gia điều đến đây, ý tứ của lãnh đạo là từ nay về sau cậu ấy sẽ công tác ở phòng 29 này, cũng sẽ làm Trưởng phòng Văn phòng Điều tra vụ án đặc biệt này."
Bốn con yêu quái sững sờ. Trong đó ba con đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Triệu Tiểu Miêu.
Triệu Tiểu Miêu chậm rãi ngồi thẳng dậy, nheo đôi mắt to liếc lên liếc xuống đánh giá Sư Tần một phen, nói từng chữ rõ ràng đề xuất ý kiến với Bộ trưởng: "Không được đâu anh giai à, chúng tôi là yêu, anh ta xem như là người, người với yêu ma không chung đường, không tốt không tốt. Anh ta làm Trưởng phòng, còn tôi thì là cái gì?"
Bộ trưởng làm ra biểu tình "tôi biết là cô sẽ có ý kiến mà", cười tủm tỉm nói: "Đồng chí Sư Tần sinh năm 1901, 18 tuổi thì tham gia cách mạng, chính là Phong trào ngày 4 tháng 5*. Trăm năm nay, đồng chí Sư Tần luôn trung thành với đất nước, bất kể khả năng hay kinh nghiệm làm việc thì cậu ấy hoàn toàn có đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ này. Ngoài ra về đồng chí Triệu Tiểu Miêu, bên trên suy xét quyết định tạm thời để Tiểu Miêu đảm nhiệm chức Phó phòng, điều tra bên ngoài cùng với Trưởng phòng."
*Phong trào ngày 4 tháng 5 ở Trung Quốc chính là sự kiện Thiên An Môn, mọi người có thể google để biết thêm nha >333