Mùa đông năm 1952.
Ban đêm, trên một con phố ở Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc.
Một luồng gió âm nổi lên trên mặt đất.
Một bóng dáng quỷ dị mỏng như tờ giấy lướt vội qua ngã tư, nhanh chóng lao vào con hẻm vừa tối vừa lạnh.
Đằng sau có hai người mặc quân phục ráo riết đuổi theo bóng dáng ấy mà không nói một lời. Trong đó có một người đàn ông đeo kính màu trà, thoạt nhìn giống thành phần trí thức hiền lành nhưng tốc độ dưới chân lại nhanh không giống người thường.
Anh dừng lại ở đầu hẻm, đẩy đẩy gọng kính lớn trên mũi rồi nói với người đi cùng: "Tôn Li, cô chặn đầu bên kia đi, tôi đã mở Chuông Cách Ly rồi."
Vừa dứt lời anh đã như gió phóng theo phương hướng thân ảnh kia chạy đi, trong nháy mắt đã biến mất.
Chỉ còn lại một cô gái cao ráo đứng ở ngã tư nhìn xung quanh trái phải.
Cô vuốt vuốt mái tóc dài, khuôn mặt quyến rũ, khoé môi hơi nhếch lên. Áo khoác quân phục trên người cô hẳn đã được cải tiến qua, phần eo áo thắt chặt lộ ra vòng eo cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái quyến rũ ấy quan sát tình hình, cười nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt, cô hơi cúi người nhảy lên, nhẹ nhàng dẫm lên mép tường vọt tới đầu kia của con hẻm.
Lúc đáp xuống đất lại lộ ra một chiếc đuôi cáo to sau lớp áo khoác.
Luồng gió âm thổi vào mặt.
Đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, hai tay giơ lên, linh hoạt di chuyển trong không trung.
Cộng sự của cô cũng xuất hiện ở một nơi khác trong hẻm.
Âm thanh bốn phía chợt biến mất, một cái Chuông Cách Ly vô hình được mở ra.
Người đàn ông mặc áo quân phục dừng lại đối diện cô, anh tháo mắt kính, thong thả ung dung lấy khăn tay màu xanh xám trong túi cẩn thận chà lau lại chậm rì r đeo kính lên, ánh mắt nhìn qua tròng kính trở nên sắc bén hẳn.
Luồng gió âm vây xung quanh hai người dần ngưng lại.
Cô gái bước tới nửa bước, hơi cúi đầu bày ra tư thế công kích, giọng nói khàn khàn mang theo chút uể oải quyến rũ nói với không gian trước mặt: "Đây là bên trong Chuông Cách Ly Âm Dương, đồ phản bội nhà ngươi trốn không thoát đâu. Đến đây lộ ra gương mặt thật đi, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là thứ gì!"
Luồng gió xoay tròn, chậm rãi hiện ra một thân hình.
Một hình người phẳng lì màu trắng ngà xuất hiện trước mặt hai người, mới đầu không có mắt miệng, vài giây sau hình người phồng lên, làn khói đen từ miệng tràn ra bao phủ toàn thân, làn da như bị xé rách làm mùi máu tươi nồng nặc toả ra. Một đôi mắt đỏ tươi đột nhiên mở ra trên khuôn mặt trắng ngà, miệng mở to để lộ từng chiếc răng nanh đen bóng.
Nhìn thấy chân thân của nó, nữ hồ ly trợn to hai mắt kinh hãi nói: "Không ngờ lại là Oán quỷ!"
Đuôi cáo phía sau cô không tự chủ mà cứng ngắc, trong lòng hô to: "Thảm rồi! Thế này làm sao mà đánh lại!"
Người đàn ông đeo kính hơi nhướn mày, bình tĩnh vươn tay rút ra một cây gậy trúc từ trong không trung. Gậy trúc mang theo ánh lửa, nhanh chóng vẽ ra trong không khí một hình vòng cung, dùng cuồng phong dữ dội quật ngã Oán quỷ.
Nhưng khi cây gậy cách Oán quỷ chưa đầy hai tấc(*) thì đột ngột bị một luồng oán khí đẩy bật.
(*)Một tấc tương đương 10cm.
Người đàn ông đeo kính bị một lực thật lớn đẩy ngã tới sát rìa của Chuông, mắt kính màu nâu trà bay ra, luồng oán khí bao trùm quanh người.
"Tiêu Ẩn!" Cô gái thấy cộng sự một chiêu đã bị đánh ngã, khϊếp sợ nói, "Không phải anh nói mình từng làm Quỷ sai(*) sao? Trình độ chỉ có từng này?"
(*)Quỷ sai làm nhiệm vụ thi hành hình phạt dưới địa ngục.
Tiêu Ẩn quỳ rạp trên mặt đất, thu hồi cây gậy rơi bên cạnh, thấp giọng nói: "Tôi không sao, chỉ là bất cẩn"
Cái đuôi hồ ly lo lắng quẫy quẫy hai lần, nôn nóng đi quanh một vòng, cuối cùng cô khẽ cắn môi hoá ra móng vuốt, móng tay loé lên ánh sáng lạnh đánh về phía Oán quỷ: "Liều mạng đi!"
Tiêu Ẩn lắc lắc đầu rồi đứng lên, gậy chống trong tay phút chốc hoá thành cây trường thương đen nhánh.
Anh lao về phía trước, đầu thương u quang lấp lánh như mang theo ánh lửa xoay tròn đâm tới sau gáy Oán quỷ.
Oán quỷ bị một đôi cộng sự đánh tới đánh lui như vậy nhưng lại cười ha ha.
"Hồ yêu? Quỷ tu? Hừ, sức lực như con kiến cũng đòi đánh lại ta?" Nó khục khặc cười, "Vương triều mới thành lập đúng là không có khí thế, chỉ có thể tìm mấy nhân vật nhỏ nhoi bất tài như các ngươi về làm việc!"
Trường thương cùng móng vuốt đều bị ngăn lại ở luồng khí đen tím trong không trung không thể rút ra.
Oán quỷ nói: "Oán khí tích góp gần trăm năm chiến tranh, sao có thể chỉ dựa vào tiểu yêu tiểu quỷ hèn hạ các ngươi có thể đánh bại. Mau mở Chuông này thả ta ra ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Cô gái liếʍ khoé môi, cười nói: "Được thôi, chỉ cần ngươi để bản vẽ thiết kế đó lại thì chúng ta lập tức mở Chuông thả ngươi đi, bằng không thì không có gì để thương lượng. Ta rất vất vả mới kiếm được công việc trên mặt đất, không thể lộn xộn được."
Oán quỷ cao giọng cười to, oán khí tím đen càng ngày càng nhiều rồi hoá thành roi dài, bay về phía cô gái.
Tiêu Ẩn vẫn luôn bình tĩnh bấy giờ hiện lên tia lo lắng: "Tôn Li! Thế nào rồi?"
Oán quỷ trừng đôi mắt đỏ tươi lập loè khí đen: "Lũ tiểu yêu các ngươi cũng dám bàn điều kiện với ta? Thật nực cười!"
Trên áo khoác của Tôn Li bắt đầu xuất hiện từng vết từng vết máu ghê người, mái tóc dài xoã ra, chật vật ngẩng đầu từ trên mặt đất, thế nhưng đó lại là gương mặt quyến rũ của con trai.
Cô từ thân thể nữ giới biến thành nam giới, bị luồng oán khí vây quanh khiến thân thể đau đớn run rẩy, lông đuôi cũng trở nên rối tung.
"Hoá ra là hồ ly đực!" Oán quỷ ha ha cười, "Quá yếu ớt!"
Tôn Li cố híp mắt nhìn nhưng khung cảnh trước mặt vẫn mơ hồ, trở lại thân thể nam giới khiến sức chiến đấu cùng thị lực của cậu đều giảm sút.
Tôn Li cắn răng không cam lòng nhìn cộng sự của mình, một búng máu trào lên cổ họng.
Khụ khụ hai tiếng, Tôn Li gian nan hô lên: "Tiêu Ẩn, không phải anh đã làm Quỷ sai sao? Mau đánh chết tên Oán quỷ hôi thối này đi!"
Tiêu Ẩn nhíu mày dùng sức rút trường thương, nhưng nó lại không di chuyển chút nào.
"Ở nơi này vĩnh viễn không bao giờ thiếu oán khí." Oán quỷ xoay đầu 180 độ, nói với Tiêu Ẩn, "Cho dù ngươi là Quỷ tu, cũng không thể địch lại ta."
“Ngươi không ra được." Tiêu Ẩn giọng nói bình tĩnh ôn hoà, vẫn nho nhã lễ độ như trước, "Ngươi cũng biết cái này là bảo khí của Âm Ty, ngươi không biết khẩu quyết để mở nó ra, nếu ngươi nuốt ta và Tôn Li thì sẽ bị nhốt trong này mãi mãi không ra được. Ta không muốn giao chiến với ngươi, chỉ cần ngươi giao bản vẽ thiết kế đó ra, ta sẽ thả ngươi đi."
Oán quỷ nheo đôi mắt đỏ tươi, miệng mở to, oán khí theo từng lời nói của nó tràn ra ngoài: "Chỉ cần đem tờ giấy này đến chỗ đó là có thể đổi lấy oán khí của 300 đồng nam*, ngươi nói xem ta có nên đưa nó cho ngươi hay không?"
*Đồng nam: em bé trai.
Tôn Li tức giận cào đất: "Tiêu Ẩn, đâm chết nó!"
Oán quỷ cười ha ha: "Mau nói cho ta khẩu quyết, bằng không thì hoá thành oán khí của ta đi, Quỷ tu!"
Oán khí màu tím đen theo lời nó nói mà tụ thành một đám mây đen, tràn về phía đỉnh đầu Tiêu Ẩn áp chế anh.
"Răng rắc" một tiếng, từ giữa mày đến mũi Tiêu Ẩn xuất hiện một cái khe.
Mặt Tiêu Ẩn nứt ra rồi.
Tôn Li sốt ruột ôm đầu nghĩ ngợi, quyết định nói dối: "Oán quỷ, cộng sự của ta thật là đáng chết! Ngươi dây dưa với hắn còn không bằng hỏi ta khẩu quyết đây này! Ngươi đưa ta một nửa bản vẽ kia thì ta sẽ nói khẩu quyết cho ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ cần một mảnh giấy, xé một nửa vẫn là một mảnh giấy mà!"
Oán quỷ cười ha hả: "Ta lại thích đàm phán cùng kẻ đáng chết, hồ ly như ngươi giỏi nhất là lừa dối!"
Oán khí càng ngày càng nặng.
Tiêu Ẩn cắn răng, cố ổn định tâm trí.
Bỗng nhiên, Chuông Cách Ly bị một lưỡi dao gió sắc bén bổ ra, oán quỷ im bặt tiếng cười.
Trong chớp mắt, giữa không trung rạch ra một vết nứt sâu thẳm, âm khí dày đặc tràn ra bên ngoài. Một cô gái dáng người nhỏ xinh nhẹ nhàng nhảy tới, tùy tay nắm con Oán quỷ như xách một con gà, dẫm lên không trung rồi ném nó vào giữa khe hở.
Cô gái tiếp đất, giơ tay phất phất lung tung, khe hở liền biến mất.
Sâu trong hẻm nhỏ, ánh đèn u ám chiếu xuống, hết thảy lại khôi phục im ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy thế, Tiêu Ẩn hít hà một hơi, thu hồi cây trường thương lại. Vừa định nói chuyện lại phát hiện mặt mình rơi xuống, đành phải duỗi tay đè lại khe hở trên mặt, cẩn thận giữ nó lại.
Cô gái dáng người nhỏ xinh mặc một chiếc váy mỏng màu xanh xám, cô ôm tay quanh người, run rẩy vì bị lạnh.
Thấy tình cảnh ấy, Tôn Li cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Cô gái hắt xì mấy cái, rặn từng chữ một cứ như vừa mới học nói, quay đầu hỏi Tôn Li: "Chào đồng chí, xin hỏi ở đây là Bắc Kinh phải không?"
Tôn Li lúc này mới phản ứng lại, khập khiễng đi tới, bắt lấy cổ áo cô gái mà lay lay: "Cô từ đâu chui ra?! Lại ném Oán quỷ đi đâu mất rồi?!"
Cô gái hắt xì một cái vào mặt cậu, nói từng chữ: "Ném vào Âm Ty tiêu hủy rồi, Oán quỷ không thể du đãng ở nhân gian, gặp được tất nhiên phải tiêu diệt."
"Nhổ ra nhổ ra nhổ ra!" Lông đuôi Tôn Li đều dựng lên hết, "Nôn nó ra mau lên! Bản thiết kế vẫn còn trên người nó!"
Tiêu Ẩn hoà nhã bước lên trước, thấy diện mạo của cô gái thì sửng sốt một chút, anh kéo tay Tôn Li giải thoát cho cô gái.
Cô gái nhỏ hít hít mũi, bực bội nói: "Oán quỷ đã diệt rồi, không còn trong trời đất. Cho dù là tôi cũng tìm không được."
Tôn Li bực bội quét đuôi qua lại trên mặt đất, mắt hồ ly nhìn chằm chằm cô gái không cao tới bả vai mình, tóc thắt bím cùng đôi mắt vừa to vừa sáng, sầm mặt hỏi: "Cô là cái thứ gì? Tại sao trên người không thấy yêu khí cũng không thấy quỷ khí? Quái lạ thật, thế mà lại có thể bổ Chuông Cách Ly ra..."
Cô gái vẫn nói to rành mạch như cũ: "Tôi tên là Triệu Tiểu Miêu, lúc tu thành hình người là ngày ba tháng chín."
Tiêu Ẩn sửng sốt.
Tôn Li hiếu kỳ nói: "Triệu Tiểu Miêu? Cô là Miêu yêu? Không nhìn ra được..."
Triệu Tiểu Miêu lắc đầu: "Không phải, tôi không có nguyên hình."
"...Vậy ai đặt tên cho cô?"
"Lúc vừa lên đây liền nhìn thấy mấy con mèo hoang, nên coi đây là tên luôn." Triệu Tiểu Miêu nói.
Tiêu Ẩn trầm mặc một lúc lâu mới lễ phép chào cô: "Trữ... à không xin chào đồng chí Triệu, cô còn nhớ tôi không?"
Hai người bọn họ biết nhau sao? Tôn Li bối rối.
Triệu Tiểu Miêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Ẩn một lát sau đó gật đầu: "Có nhớ, anh là Tiêu Ẩn, nghìn năm trước chết vì bệnh tương tư, sau lại làm Quỷ sai dưới Âm Ty nghìn năm. Hồi đó các nam hồn đều để tóc dài."
Cô chỉ chỉ Tôn Li bên cạnh: "Giống như cậu ta vậy."
Tôn Li vỗ ngực, bất mãn nói: "Tôi là nữ!"
Triệu Tiểu Miêu nghiêm túc đánh giá cậu, khen ngợi: "Hồ ly đực tu thành nữ thân, có chí khí!"
Cô hỏi Tiêu Ẩn: "Anh sau khi rời khỏi Âm Ty vẫn luôn ở nhân gian sao? Đang làm gì thế?"
"Vì nước vì dân làm chút việc." Tiêu Ẩn vẻ mặt chính khí, trịnh trọng nói, "Từ Âm Ty lên đây đúng vào những năm cuối triều Thanh, quốc gia đại loạn. Sau lại gặp dị quốc xâm phạm non sông Trung Hoa ta, nên lưu lại đây kháng Nhật bảo vệ đất nước."
Tiêu Ẩn bày ra tư thế tay tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, giới thiệu Tôn Li với Triệu Tiểu Miêu: "Người này chính là cộng sự hiện tại của tôi, nguyên thân là hồ ly Côn Luân. Chúng tôi gặp nhau cuối thời Tùy đầu thời Đường, sau đó tôi lại xuống Âm Ty, cậu ấy quay lại Côn Luân tu thành nữ thân để tăng tu vi. Sau khi thành lập Tân Trung Quốc, tôi mới rảnh rỗi tới Côn Luân gọi cậu ấy ra. Hiện tại chúng tôi đều vì quốc gia vì nhân dân cống hiến. Cô thì sao? Cô lên nhân gian làm gì vậy?"
Triệu Tiểu Miêu nói: "Tôi tới nhân gian tìm đồ, một thứ rất quan trọng, tìm dưới địa phủ không thấy nên chạy tới nhân gian thử vận may."
Tiêu Ẩn: "Là thứ gì vậy? Tôi có thể giúp được gì không?"
Triệu Tiểu Miêu gật đầu: "Cây linh thảo tôi trồng ba ngàn năm không thấy đâu nữa, chắc hẳn là ở nhân gian. Tôi muốn liên hệ với người đứng đầu ở nhân gian giúp tôi tìm lại. Anh ở đây đã lâu, biết nhiều người, hẳn là có thể giúp đỡ tôi. Lúc tôi tu thành người có hỏi thăm qua, hiện tại người đó đang ở một nơi gọi là thủ đô Bắc Kinh, cho nên tôi đang tìm tới đó."
Tôn Li chẳng hiểu gì về cuộc đối thoại của bọn họ, cậu chỉ tò mò lai lịch của Triệu Tiểu Miêu, vì thế xen mồm nói: "Này, Triệu Tiểu Miêu, cô thật là lợi hại, cô từ đâu đến vậy, tu thân ở đâu?"
Triệu Tiểu Miêu nhìn Tôn Li, đôi mắt đen nhánh nhìn không thấy đáy, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà đáp: "Trời sinh ra đất nuôi dưỡng, từ Âm Ty mà tới."
Tôn Li không hiểu, còn muốn hỏi nhưng Tiêu Ẩn đã ngăn lại: "Cô nói cô muốn tới thủ đô?"
Triệu Tiểu Miêu lại gật đầu, tiếp tục dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn đáp lại: "Cho nên muốn tới đó thì đi như thế nào vậy?"