Diệp Khúc Đào đến trước nơi ở của Chu Canh Minh, bấm chuông cửa, anh mệt mỏi ra mở cửa. Cửa vừa mở, nhìn thấy người đến là Diệp Khúc Đào thì có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại tới đây?”
Diệp Khúc Đào thấy anh không đóng cửa, lập tức chui qua nách anh, đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Em nghe nói anh bị bệnh rồi, nên tới thăm anh, phó giám đốc sở Chu, nghe nói gia đình anh không ở đây, cũng không có họ hàng thân thích gì ở chỗ này, em sợ không ai chăm sóc cho anh, nên tới xem sao. Anh có sốt không, bây giờ đã ổn hơn chưa, đã uống thuốc chưa?”
Anh ho khan vài tiếng, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gượng từ chối cô: “Không sao, cô về đi làm đi, tôi bị cảm, sẽ lây bệnh cho cô.”
Diệp Khúc Đào không muốn đi, khó khăn lắm cô mới vào được mà: “Phó giám đốc sở Chu, việc hôm nay em đã làm xong rồi, không còn chuyện gì nữa, hơn nữa, em lo anh ở nhà sẽ xảy ra chuyện, lỡ mà xảy ra chuyện thì không tốt đâu, nhà em có hầm canh gà, mẹ em để riêng ra bảo em mang tới cho anh uống, anh không uống thì sẽ phí lắm, anh uống một chút đi, bồi bổ thân thể.”
Chu Canh Minh còn muốn nói không cần, Diệp Khúc Đào đã múc canh gà ra.
Tính tình của Chu Canh Minh có chút lạnh lùng, vẫn luôn muốn đuổi người nhưng bệnh quá nặng, không có cách nào đuổi cô đi được.
Diệp Khúc Đào múc canh gà ra, đưa cho anh: “Anh uống đi, anh uống xong em sẽ đi.”
Chu Canh Minh nghe vậy mới chịu ngồi xuống uống canh, anh nghĩ anh uống xong thì cô sẽ chịu đi.
Diệp Khúc Đào hỏi anh: “Hôm nay anh không có cơm ăn phải không, em nấu cháo cho anh ăn nhé?”
Chu Canh Minh muốn nói không cần, Diệp Khúc Đào đã nhanh chân đi vào trong phòng bếp xem xét đồ đạc của anh.
Chu Canh Minh nhìn cô, nhớ tới việc lúc trước cô tỏ tình với mình ở nhà ăn, muốn nói rõ ràng với cô.
Chờ Diệp Khúc Đào nấu xong cháo bê ra cho anh ăn, anh không ăn, đôi mắt mệt mỏi có chút đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Khúc Đào rồi nói: “Tiểu Diệp, tôi không thích người quá nhỏ so với mình. Cô còn trẻ, nên xem xét những người trẻ tuổi, tôi thấy Lục Cấn cũng không tệ.”
Lục Cấn chính là trợ lý của anh.
Anh hay thật, từ chối cô, còn giới thiệu trợ lý cho cô.
Diệp Khúc Đào nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia của anh, không nói nên lời, cô thật sự không cách nào từ bỏ được gương mặt này mà.
“Em hiểu rồi phó giám đốc sở Chu, em không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn chăm sóc anh một chút thôi.”
Chu Canh Minh thoáng sửng sốt, rồi gật đầu, tiếp tục ăn canh gà, không nói thêm gì nữa.
Diệp Khúc Đào còn ở lại nấu cho anh thêm hai tô cháo nữa rồi mới đi, trước khi đi còn kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, chắc chắn đã giảm xuống rồi mới yên tâm rời đi.
Có điều ngày hôm đó, cô đã bị Chu Canh Minh từ chối rồi.
Anh nói anh không thích người cách mình quá nhiều tuổi như vậy.
...
Diệp Khúc Đào bị Chu Canh Minh tấn công, phía dưới đã tê rần.
Cô bị cắm rất sướиɠ, mông dán chặt vào anh.
Nhớ tới bị bệnh, cô lại nhớ tới có một đợt mình bị sốt rất nghiêm trọng, là sau khi ở bên Chu Canh Minh được một khoảng thời gian, vẫn luôn sốt cao không giảm, uống thuốc cũng không hạ, đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo phải ra mồ hôi mới có thể loại bỏ virus trong người, nhưng cô không cách nào đổ mồ hôi được.
Chu Canh Minh lo lắng không chịu đi làm, xin nghỉ để chăm sóc cho cô, để cô vận động trên máy chạy bộ, nhưng cô ốm, cơ thể không chút sức lực nào, anh sợ cô sẽ tiếp tục sốt cao sẽ xảy ra chuyện.
Bèn cởϊ qυầи áo cô ra, ôm cô, làm chuyện đó giữa mùa hè đúng là rất dễ ra mồ hôi. Cuối cùng người cô cũng đổ đầy mồ hôi, loại bỏ hết virus, cơ thể cũng khỏe lại.
Người đàn ông này, lúc cần tốt cũng rất tốt.
Không biết có phải do Chu Canh Minh mang thù việc cô nói anh già hay không, tốc độ ban nãy hoàn toàn không bằng một góc lúc này, anh đột nhiên ôm chặt mông cô rồi đâm rút, va chạm vào điểm mẫn cảm của cô.
Diệp Khúc Đào sướиɠ đến mức trợn trắng mắt, mông không ngừng đong đưa theo tốc độ của anh, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: “Sâu… bên trong sâu quá… chồng à, đừng mà… A a a… sắp ra… sắp ra rồi…”