Diệp Khúc Đào bị sờ đến nỗi người mềm nhũn, tay anh như mang theo dòng điện khiến cô run rẩy.
Diệp Khúc Đào cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, cơ thể của cô đã quá quen thuộc với sự đυ.ng chạm của Chu Canh Minh. Dù chỉ mới bị ngón tay anh lướt qua da thịt như thế này thôi nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy mình sắp lêи đỉиɦ rồi.
Cô thích cảm giác được bàn tay anh chạm vào, cả người kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê rần.
Chu Canh Minh cũng thích, tay anh vẫn sờ vào chiếc tất lưới đen của cô, phản ứng khi bị cô cọ vào cũng rất dữ dội. Anh sờ mông cô, dùng sức xé toạc tất lưới của cô xuống một nửa nhưng vẫn chưa cởi hẳn.
Tay anh sờ vào bên trên qυầи ɭóŧ của cô, qυầи ɭóŧ đã ướt.
Bị sờ đến nỗi ướt đẫm.
Diệp Khúc Đào bị sờ đến mức cả người run lên, rất sướиɠ. Diệp Khúc Đào thích anh sờ mình, cô làu bàu rêи ɾỉ, hôn lên mũi anh.
Nếu ngoại hình của Chu Canh Minh trông xấu một chút, giống như các vị lãnh đạo bình thường khác thì cô đã không thể thích anh như bị trúng độc thế này rồi.
Cô hôn lên mũi của anh, sau đó hôn xuống dưới một chút. Nụ hôn của cô, áp bờ môi mình vào đôi môi của anh, anh bị đảo khách thành chủ nên bèn cắn môi của cô, tiếp tục hôn sâu hơn.
Diệp Khúc Đào bị anh chiếm đoạt, cô nhắm mắt lại, thuận theo tiết tấu của anh, hôn anh, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, nuốt hết nước bọt của người kia.
Vì sợ đυ.ng vào răng nên cô còn cố ý cắn môi dưới của anh, nhẹ giọng nghẹn ngào.
Tay Chu Canh Minh luồn vào qυầи ɭóŧ cô, tìm được kẽ hở ở giữa rồi mân mê lên xuống. Qυầи ɭóŧ vốn đã ướt đẫm nay càng ướt hơn vì sự trêu chọc của anh. Cả bàn tay anh đều là dâʍ ɖị©ɧ của cô, ngón tay anh vẫn mò mẫm vuốt ve dọc theo âʍ ɦộ cô, xoa bóp bờ mông khiến phía dưới càng nhạy cảm hơn. Diệp Khúc Đào bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến không thể thở được, lập tức rời khỏi môi anh. Qυầи ɭóŧ của cô ướt đẫm rất khó chịu, cô muốn cởϊ qυầи lót ra.
Chu Cảnh Minh giữ tay không cho cô cởi, anh thô bạo xé chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô sang hai bên, lộ ra huyệt nhỏ béo múp.
Sau khi xé ra, phía dưới của cô thấy hơi lạnh.
Hiện tại qυầи ɭóŧ và tất lưới của cô đã bị thủng một lỗ, quang cảnh bên trong thật sự khiến anh không thể rời mắt. Chu Cảnh Minh đặt tay trên mông cô, tách hai cánh mông, ngón tay di chuyển kɧıêυ ҡɧí©ɧ quanh mép huyệt.
Toàn thân Diệp Khúc Đào đã mềm nhũn đến mức ngã nhào lên người anh, để anh ôm mình, cô hôn xuống cổ anh, muốn để lại dấu hôn trên người anh như tuyên bố chủ quyền, cô muốn trồng hai quả dâu tây lên cổ anh.
Cô mυ'ŧ rất nhẹ.
Chẳng qua vẫn muốn cho anh mặt mũi, không hôn lên vị trí cao hơn, ai bảo anh là người cổ hủ như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy. Cô hôn bên dưới, bình thường anh mặc áo là che đi được, vì là chỗ có thể che đi được nên Chu Cảnh Minh cũng không ngăn cản cô.
Chu Cảnh Minh cũng hay trồng dâu tây trên người Diệp Khúc Đào, nhưng vị trí trồng rất đặc biệt, anh sẽ không hôn lên cổ cô, sợ đồng nghiệp nhìn thấy nên anh thích hôn loạn xạ lên ngực cô, càng dùng sức thì dấu hôn càng lên nhiều.
Ngón tay của Chu Cảnh Minh lần mò chui vào huyệt nhỏ, bên dưới ướt đến nỗi cả bàn tay anh toàn là nước da^ʍ của cô. Anh cắm một ngón tay vào.
Diệp Khúc Đào vẫn đang hôn cổ anh, khi ngón tay anh đi vào, cô phát ra tiếng kêu nghẹn ngào. Anh đút hai ngón tay vào, ngón tay anh vừa to vừa dài nên đút vào như vậy vừa có chút thỏa mãn lại có chút căng trướng.
Cô cảm thấy mông mình bị kéo căng, trực tiếp ngồi dậy, ngón tay anh đút vào hoa huyệt của cô, cô ngồi xuống, đè lên ngón tay anh.
Anh cảm nhận được, ngón tay anh đang chọc khiến lỗ huyệt cô co giật, cô lắc mông, cưỡi trên ngón tay anh, dùng ngón tay của anh làm công cụ thủ da^ʍ. Trong lúc vặn vẹo lại bị ngón tay nữa của anh nhét vào.
Cô yếu ớt không còn chút sức lực, lại ngã nằm trên người anh, anh lại đâm thêm một ngón tay vào, ba ngón tay cùng lúc chọc vào lỗ của cô.
Diệp Khúc Đào cởi thắt lưng cho anh, có lẽ mới về nhà không lâu nên anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, cô thích nhìn anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, rất gợi cảm.
Cô cởi thắt lưng và quần của anh ra ném xuống đất, trên người anh vẫn mặc áo nhưng áo sơ mi đã bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm cho ướt hết.
Cô vẫn còn đang mặc tất lưới đen, ngón tay anh mò mẫm trong cơ thể cô, ngay sau đó cô cũng cởϊ qυầи lót, móc gậy thịt của anh ra. Bàn tay người con gái mềm mại xoa xoa dươиɠ ѵậŧ của anh rồi lưu loát xoa nắn lên xuống. Hai người dùng tay giúp nhau thoải mái, cây đồ vật kia của anh dường như lớn hơn trong tay cô.
Cô dùng tay vuốt ve lên xuống rồi nhìn vẻ mặt thích thú của anh.
Ghé vào tai hỏi anh:
"Chồng có thoải mái không? Chơi anh thế này có sướиɠ không? Thích bị em xoa nắn như vậy sao?"
Chu Cảnh Minh trả lời cô bằng cách thọc huyệt cô nhanh hơn, giọng điệu còn vương chút sung sướиɠ:
"Ừm, thật thoải mái."
Diệp Khúc Đào nghe vậy mê mẩn, tay cô mềm nhũn, phía dưới càng ngứa ngáy, ngón tay thôi là không đủ, cô muốn anh đút thứ đó vào.
Cả hai người đều đang ở trên sô pha, Diệp Khúc Đào nhấc hông để rút ngón tay anh ra, cô ngồi trước mặt anh, quay lưng lại bàn trà, mông cô đang đối diện với dươиɠ ѵậŧ anh, trong tư thế nữ trên, cô đỡ gậy thịt anh nhắm tới lỗ huyệt của mình rồi từ từ ngồi xuống.
Chu Cảnh Minh vòng tay qua eo cô, nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của Diệp Khúc Đào thì lập tức cắn lỗ tai cô, hỏi:
“Em say rồi à?”
Diệp Khúc Đào cảm thấy mình có say nhưng bây giờ cô biết rõ cơ thể mình đang nóng ran, muốn nhiều hơn nữa.
Sau khi ngồi xuống, cô nhấp hông di chuyển thọc vào rút ra, Chu Cảnh Minh hẳn là rất thích cô mặc tất lưới đen, thích đến nỗi không nỡ cởi nó ra, tay vẫn luôn sờ tất lưới của cô, lúc cô lắc mông lên xuống, anh sẽ vuốt ve đùi cô.
Cưỡi gậy thịt được một lúc, Diệp Khúc Đào đã mất hết sức lực, Chu Cảnh Minh ôm cô lên, anh bế Diệp Khúc Đào tới chỗ đằng sau của ghế sô pha, đặt cô xuống rồi tiếp tục chơi cô bằng tư thế đi vào từ phía sau.
Hai người đều đang đứng, tay Diệp Khúc Đào vịn thành ghế sô pha, để cho Chu Cảnh Minh xâm chiếm ở đằng sau.
Mông bị đâm vừa tê vừa sướиɠ, cô thở hổn hển, quyến rũ rêи ɾỉ “um um a a."
Thừa dịp có men say, Diệp Khúc Đào không khỏi nói với anh:
"Hôm nay em đi ăn cơm cùng cô bạn thân và bạn trai của cô ấy, cô ấy nói hai người bọn họ sắp kết hôn rồi."
Chu Cảnh Minh không phản ứng gì nhiều khi nghe điều này, anh chỉ ậm ừ một tiếng.
Diệp Khúc Đào thấy anh chẳng có chút bận tâm nào thì tức muốn hộc máu:
"Anh không có gì để nói sao???."
Thấy cô tức giận, Chu Cảnh Minh vén tóc cô sang một bên, vùi đầu vào cổ cô hỏi:
“Em cũng muốn kết hôn rồi à?”
Diệp Khúc Đào tức giận đến không nói nên lời, cái gì mà cô muốn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình cô muốn thôi sao? Còn anh không có nghĩ tới sao?
Điều này còn muốn nhà gái chủ động nhắc tới hả?????
Diệp Khúc Đào giận dỗi nói:
"Không muốn!"
Chu Cảnh Minh ấn mông cô, nhìn xuống chỗ giao hợp của hai người, anh càng thâm nhập mạnh hơn.
Anh vừa làm vừa nói:
“Đợi qua năm nay đi, Tết này anh sẽ về nhà em bàn chuyện cưới xin. Nếu em muốn kết hôn thì sang năm có thể kết hôn."
Diệp Khúc Đào bị lời nói của anh chọc tức, ý anh là chỉ có mình cô muốn kết hôn sao?
Anh không nghĩ tới chuyện này ư????
Chỉ bởi vì cô muốn nên có thể lập tức kết hôn??
Nói cứ như thể cô đang ép buộc anh vậy. Diệp Khúc Đào cảm thấy rất nghẹt thở khi nghe những lời đó.
"Không cần, em còn trẻ. Em là em gái nhỏ. Anh vẫn nên lo lắng cho mình đi ông chú già. Ngày càng già rồi, ngoài em ra còn ai muốn anh nữa hả!"
Chu Cảnh Minh nghe vậy cũng không tức giận, dùng sức đẩy sâu vào bên trong hoa huyệt mềm mại ướŧ áŧ của cô, tay ấn vào bụng dưới cô rồi nói:
"Anh già rồi sao? Anh già rồi nhưng không phải vẫn hầu hạ em được thoải mái hay sao? Hửm??? Chỗ này bị anh làm cho phồng lên rồi này."
Diệp Khúc Đào:
".....”