Cố Linh Linh là con gái ruột của nhà họ Cố, mặc dù là con ruột nhưng nhà họ Cố đều không coi cô trong mắt.
Cố Đình Đình là chị của Cố Linh Linh, cô là đứa con gái được nhà họ Cố nhận nuôi nhưng lại được nuông chiều hơn con ruột của mình, vì thế Cố Linh Linh cực kỳ căm ghét Cố Đình Đình luôn bày trò bắt nạt nhưng Đình Đình không hề than vản.
Nổi buồn của Đình Đình ngày càng lớn.
Đến một ngày Linh Linh lên kế hoạch bỏ thuốc mê để cho tổng tài làm chuyện đồϊ ҍạϊ với Đình Đình.
Vài ngày sau cô bị tai nạn nguy kịch Linh Linh đã hỏi Đình Đình.
Linh Linh: “Chị...sao chị lại im lăng...khi em bắt nạt vậy...khụ khụ”
Đình Đình trả lời với câu nói khiến Linh Linh phải hối hận.
Đình Đình: “Chị biết chị chỉ là con nuôi của nhà họ Cố chị cũng biết chị đã cướp đi tình yêu thương của ba mẹ...nhưng có 1 điều chị luôn muốn nói ra rằng chị rát Yêu em không phải yêu theo tình bạn hay chị em mà là yêu với cảm xúc khác”
*Linh Linh: “Chị ấy...”
(Chú thích *: suy nghĩ của nhân vật).
Lời nói chưa dứt Linh Linh cảm thấy ý thức đang mờ dần cô ấy nghĩ linh hồn mình đang tan biến, thứ Linh Linh tiếc nuối nhất không phải là về gia đình hay sự nghiệp mà chính là Đình Đình.
Sau đó, vì quá đau buồn nên Đình Đình đã tự tử với 1 nụ cười và lời nhắn “Cuối cùng chị em mình đã được ở bên nhau”.
Trong lúc nhận thức của Linh Linh mờ dần đột nhiên cô mở mắt và thấy lại cảnh tượng quen thuộc lúc cô bỏ thuốc Đình Đình.
Sau một lúc, cô nhận ra mình đã xuyên về quá khứ lúc cô vừa bỏ thuốc Đình Đình. Đúng lúc đó vị Tổng Tài đang gõ cửa xin vào.
Linh Linh nhận ra điều đó và dùng tay cố gắn nắm lấy tay nắm cửa để Tổng Tài kia không động vào được Đình Đình.
Cửa sắp được vị Tổng Tài đẩy ra được cô rưng rưng nước mắt và nhớ lại lời nói của Đình Đình trước khi cô chết ở kiếp trước, bổng có giọng đàn ông phát ra.
Đình Đình: “Này người ngoài kia tôi đang có việc anh bạn có thể không vào được không?”
Đó là Đình Đình đang giả giọng nam với chút ý thức còn sót lại.
Linh Linh: “!!?...chị...”
Tổng Tài đã rời đi đúng lúc xuân dược trong Đình Đình phát huy tát dụng cô lao tới ôm trầm lấy Linh Linh.
Đình Đình: “A Linh...chị thật sự rất yêu em...chị sẽ bảo vệ em!”
Đình Đình áp sát mặt Linh Linh và trao cho Linh Linh 1 nụ hôn sâu thẳm Linh Linh đã biết được tình cảm của chị mình nhưng khi nghe lại cô ấy vẫn rung động 2 người ôm nhau quán quýt cả đêm.
Sáng sớm Đình Đình đã dậy, cô ấy cảm thấy chó chút đau đầu một lúc sau cô cũng nhớ lại những hành động và lời nói của mình xấu hổ và chạy ra ngoài.
Giờ ăn sáng, cả 2 đều không nhìn mặt nhau.
*Đình Đình: “Em ấy đang giận sao..”
Nhưng Đình Đình không ngờ Linh Linh đang rất vui và chỉ không dám nhìn thẳng vào mặt cô mà thôi.
Bổng Linh Linh có điện thoại đó chính là vị Tổng Tài muốn phàn nàn về chuyện không thấy Đình Đình đâu.
Linh Linh: “Alo...”
Tổng Tài: “CÔ NÓI SẼ CHO TÔI CƠ THỂ CỦA ĐÌNH ĐÌNH SAO TÔI KHÔNG THẤY CÔ ẤY Ở PHÒNG CHỨ HẢ?”
Linh Linh: "Ông không được đυ.ng đến Đình Đình nữa”
Đình Đình: “!!!”
Linh Linh: “Giờ chị ấy là người yêu của tôi!!”
........
Linh Linh: “Phù...cuối cùng cũng xong”
Cô quay mặt lại và thấy Đình Đình đang có sắc mặt u ám.
*Linh Linh: “không lẽ chị ấy định tính sổ chuyện bỏ thuốc!!”
Đình Đình áp sát Linh Linh vào tười, ngay lúc Linh Linh nhắm mặt chịu phạt thì Đình Đình hôn vào môi cô và chạy đi mất.
Còn Linh Linh đỏ mặt ngơ ngác đúng hình tại chỗ.