Nhóc Con Xuyên Thành Đoàn Sủng Trong Gia Đình Phản Diện

Chương 17

“Ba, con đi học đây.”

Phí Chấp Duyên khẽ gật đầu.

Phí Lạc đeo cặp sách nhỏ bên cạnh, im lặng trầm mặc đi ra cửa lớn.

Nhu Nhu nhìn anh ba đi ra cửa, cậu không rõ nguyên do vươn ngón út chỉ vào anh ba để cho ba ba nhìn:

“Anh nha, không thấy!”

Không có thấy anh ba!

Nhu Nhu lo lắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra bên ngoài.

Phí Chấp Duyên thấy vật nhỏ này chỉ một lòng quan tâm đến anh trai như vậy, không có biểu tình gì buông đồ ăn xuống, cầm khăn giấy lau qua khóe miệng ném vào trong thùng rác.

Nhu Nhu nhìn ba không ăn nữa, nha một tiếng trừng mắt nhìn.

Cúi đầu nhìn bình sữa của mình, Nhu Nhu vươn bàn tay nhỏ bé đưa bình sữa cho ba ba.

“Bá, ăng nha!”

Đây là cơm của Nhu Nhu nha, cho ba ba ăn!

Phí Chấp Duyên rũ mắt nhìn bình sữa đứa bé uống hết một nửa, lại thấy trên mặt đứa bé tràn đầy thần sắc nghiêm túc, ngực hơi khẽ động.

Nhóc con này là cho rằng mình không có cái gì ăn, cho nên muốn chia sữa cho mình?

Phí Chấp Duyên cảm thấy loại hành vi này có chút ngốc, cũng có chút buồn cười.

Nhưng giờ phút này anh lại không cười nổi, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt ngây thơ đơn thuần của đứa nhỏ.

Đôi mắt Nhu Nhu đặc biệt sáng ngời, giống như một vũng nước suối sạch sẽ trong vắt, trong suốt sáng ngời.

Thời điểm lần đầu tiên gặp nhau, Phí Chấp Duyên cũng bởi vì ánh mắt xinh đẹp của đối phương mới nhất thời mềm lòng không có xuống tay.

Bằng không phàm là động tác của Phí Chấp Duyên nhanh một chút, cổ đứa nhỏ sợ là sẽ bị vặn gãy tại chỗ trong một giây.

“Muốn cho tôi?”

Lần này trong giọng nói của Phí Chấp Duyên ngược lại là ít đi vài phần lạnh lẽo.

Nhu Nhu gật đầu thật mạnh, cố gắng duỗi duỗi cái cổ, thấy đĩa ăn của Phí Chấp Duyên đã trống không, cậu a a giơ cái chai lên nói chuyện:

“Không, không có, nhu, nhu nha, bá!”

Tuy rằng lời này lắp bắp gập ghềnh, nhưng Phí Chấp Duyên đã hiểu ý của cậu.

Trong đĩa của Phí Chấp Duyên đã trống không, nhóc con kia nhìn thấy nên muốn cho anh ăn cơm của mình.

Phí Chấp Duyên nhìn đứa bé cố sức giơ bình sữa lên, ngón tay giật giật cầm bình sữa tới.

Cúi đầu nhìn hoa văn đám mây trắng trẻo trên bình sữa, Phí Chấp Duyên đột nhiên nói:

“Nhóc gọi là Nhu Nhu?”

Nhu Nhu nghe thấy tên mình, trong nháy mắt lộ ra chiếc răng sữa, vui vẻ cười khanh khách với ba ba.

“Bá nha~”

Nụ cười cua Nhu Nhu luôn rất mềm mại, hơn nữa cười rộ lên ánh mắt cũng sáng lấp lánh, như là thâu tóm hết tinh tú vào trong con ngươi, sáng lạn sáng ngời.

Phí Chấp Duyên nhìn nhóc con một hồi lâu mới cười khẽ một tiếng, trả bình sữa lại cho nhóc Nhu Nhu.

“Tôi không thích uống sữa, quá ngọt.”

Nhu Nhu cầm bình sữa có chút mơ hồ, cái đầu nhỏ xoay đi xoay lại mới hiểu được ý tứ của ba.

Lại có người không thích uống sữa ngọt ngào, ánh mắt Nhu Nhu không khỏi trở nên có chút mê mang.

Nhu Nhu cúi đầu mυ'ŧ một ngụm, vị sữa ngọt ngào trong nháy mắt đã tràn đầy cả miệng.

Vẫn ngọt như thế, Nhu Nhu nghĩ.

Có thể người lớn chính là kỳ quái như vậy.

Phí Chấp Duyên dùng tay chống cằm, nhìn Nhu Nhu đang cầm sữa uống say sưa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ngược lại rất dễ nuôi.

Đầu bếp bưng đĩa đi ra nhìn thấy một cảnh tượng hài hòa như vậy.

Xem ra Phí tiên sinh đây là không tức giận.

Cũng đúng, đầu bếp nghĩ bộ dạng đứa nhỏ này trắng nõn đáng yêu như vậy, đổi lại ai có thể tức giận?

Đầu bếp đặt đĩa xuống, cười ha hả mở miệng:

“Phí tiên sinh, tôi chuẩn bị canh ngô và bánh bao nhỏ cho tiểu thiếu gia.”

Phí Chấp Duyên nhìn đồ ăn trên bàn, mày nhíu lại.

“Nó mới hai tuổi, có thể ăn những thứ này sao?”

Phí Chấp Duyên nhìn Nhu Nhu nho nhỏ ngồi ở rộng rãi trên ghế, không rõ vì sao nhìn đầu bếp một cái.

Đầu bếp có chút dở khóc dở cười, giải thích với Phí Chấp Duyên một chút đứa nhỏ hai tuổi nên ăn gì: