Phí Chấp Diên không hiểu sao lại muốn lóc vảy cá ra và đem đi nghiên cứu.
Có lẽ... là vì nhóc con này không phải là người cá tự nhiên?
Nhu Nhu bị chọc ngứa, cậu thả lỏng đuôi ra, ngã xuống giường cười khanh khách.
Nghĩ rằng rất vui, Nhu Nhu cũng đưa cánh tay mập mạp ra chọc chọc vào đuôi của mình.
"Đuôi, nha!"
Đôi mắt của Nhu Nhu sáng lấp lánh, chóp đuôi cá màu lam đung đưa như một tấm lụa mỏng, mang đến cảm giác quen thuộc cho Phí Chấp Diên trong ký ức về người cá.
Ánh mắt Phí Chấp Diên không khỏi có chút dò xét.
Anh có thể khẳng định, nhóc người cá này tuyệt đối không phải là người cá được sinh ra tự nhiên.
Phí Chấp Diên đã tận mắt chứng kiến toàn bộ tộc người cá diệt vong.
Ngoại trừ hắn, trên thế giới này sẽ không tồn tại người cá tự nhiên thứ hai.
Phí Chấp Diên âm thầm dán mác cho nhóc con là "sản phẩm nghiên cứu khoa học" nên sát khí đương nhiên cũng giảm đi đôi chút.
Có thể tạo phòng thí nghiệm người cá…
Phí Chấp Diên cong môi, trong lòng có chút hứng thú.
Nhu Nhu vẫn chưa biết mình vừa thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, cậu dường như đã phát hiện ra một trò chơi mới, chọc chọc đuôi cá của mình, lăn qua lăn lại không ngừng cười, sau đó tiếp tục chọc chọc, rồi lại tiếp tục nằm xuống cười khanh khách.
"Bá, chơi ~"
Nhu Nhu lăn đến trước mặt Phí Chấp Diên, chớp chớp đôi mắt long lanh, cố gắng ngước mặt lên nhìn anh.
Phí Chấp Diên chỉ liếc nhìn cậu.
Mặc dù Phí Chấp Diên quyết định tạm thời giữ lại vật nhỏ này nhưng cũng không đồng nghĩa với việc anh sẽ cùng nhóc con chơi một trò ngu ngốc như vậy.
Trước vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Nhu Nhu, Phí Chấp Diên chậm rãi bước đến bên cửa sổ, bấm số gọi quản gia.
Nhận được điện thoại của Phí Chấp Diên, mí mắt quản gia giật nhẹ, vội vàng hỏi.
"Ông chủ, ngài có gì cần dặn dò sao?"
Ánh mắt Phí Chấp Diên rơi vào nhóc con ở trên giường, nhìn thấy cậu mím môi với vẻ mặt tủi thân, lời định nói ra không khỏi dừng lại một lúc.
"… Nhờ bác tìm giúp một bảo mẫu chăm sóc trẻ con."
Quản gia sang chấn tâm lý, trên mặt có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến Phí Chấp Diên còn đang đợi mình, ông vội vàng trả lời.
Phí Chấp Diên rũ mắt, né tránh ánh mắt đáng thương của nhóc con, nói cảm ơn với đầu dây bên kia.
Quản gia vội vàng lau mồ hôi trên trán.
"Dạ vâng ông chủ, ngài tiếp tục làm việc."
Sau khi cúp điện thoại, quản gia thở phào một hơi, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Trẻ con?
Ông chủ nhận con nuôi sao?
Nhưng mấy đứa trước kia không cần tới bảo mẫu.
Ông chủ Phí luôn cảm thấy trẻ con khóc nhè rất gây khó chịu nên cho dù có con, ông chủ cũng chỉ chọn những người có thể tự chăm sóc bản thân.
Tuy nhiên, việc của ông chủ không cho phép ông tìm hiểu quá nhiều, quản gia gác lại suy nghĩ của mình và vội vàng đi làm.