Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 8

“Sao có thể so sánh như thế được? Một ngày cha mẹ lên lớp có hai, ba tiết học, tan học là có thể về nhà ngay. Mà con thì cả một ngày ở trong xưởng làm công tám tiếng đồng hồ, tay mỏi eo đau.”

Tùng Kỳ chớp mắt tỏ vẻ đáng thương tiếp tục làm nũng.

“Ai bảo con thi trượt đại học, lại còn không muốn ôn tập lại để thi. Bây giờ bằng cấp thấp thì cũng chỉ có thể bỏ sức ra mà làm việc, hiểu không?”

Tùng Kỳ: Chí mạng…

Quá là chí mạng mà!

Cô dẩu cái miệng đỏ au lên thở dài.

Đây cũng đâu phải là chuyện bản thân cô muốn hay không là được, rõ ràng là ông trời khóa chết cánh cửa học tập của cô rồi.╭(╯^╰)╮

“Việc này sao trách con được… Con cũng rất cố gắng rồi thế nhưng dù nghe hiểu thì con vẫn không biết làm…”

Nhắc đến học tập, Tùng Kỳ lập tức nhụt chí, cả người ủ rũ.

Nói đến cũng quái, khi cha mẹ giảng bài ôn tập cho cô thì Tùng Kỳ nghe hiểu hết, chẳng qua vừa đến phòng thi, chỉ cần đề thi hơi biến đổi một chút là đầu óc cô lập tức không suy nghĩ nổi.

Hai năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, quả thật Tùng Kỳ thức dậy sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó.

Một người thích làm đỏm như cô vì đổi lấy nhiều thời gian hơn ngay cả mái tóc cũng cắt bỏ, trông giống hệt như một thằng con trai.

Nhưng mà cô học tập vất vả thì vợ chồng Hứa Tuệ Anh cũng phải vất vả với cô.

Hai người dạy một mình cô mà còn mệt mỏi hơn là dạy cho cả lớp học.

Nếu như Tùng Kỳ dở trò gian dối, tâm trí không để ý tới học tập, hai người bọn học còn có thể răn dạy cô vài câu phát tiết những khó chịu trong lòng ra ngoài. Hoặc là cái gì cô cũng không biết, thì hai vợ chồng cũng đành chấp nhận.

Thế nhưng cô nhóc này mặt nào cũng tốt, chỉ duy nhất về học tập là không thể khá lên được.

Hai người nói cô, cô cũng không dám cãi.

Cặp mắt to phủ đầy sương mù vô cùng đánh thương thỉnh thoảng lại nhìn trộm bọn họ một cái, khiến họ vừa buồn cười vừa tức giận.

Nói chung, “Đức”, “Trí”, “Thể”, “Mỹ” thì phương diện “Trí” của Tùng Kỳ quả thật thấp tới quá đáng.

Một nhà ba người chịu đựng dày vò suốt hai năm, đến khi cái búa “Thi trượt” nện xuống, thậm chí bọn họ còn có cảm giác được giải thoát rồi.

Cha mẹ Tùng Kỳ không thể không nhận rõ hiện thực.

Thi trượt thì cứ thi trượt thôi.

Dốt chút thì cứ dốt chút, chỉ cần bọn họ hạ thấp yêu cầu không hề mong chờ con gái hóa thành phượng hoàng thì chất lượng cuộc sống cũng dần dần tăng lên.

“Được được được, không trách con được chưa? Trách mẹ với cha con sinh ra con ngốc như thế! Mau tranh thủ thời gian ăn cơm đi!””

Hứa Tuệ Anh vung tay lên cắt ngang “Quá trình triển khai phép thuật thực thi kế hoạch lười biếng” của con gái.

“Vậy còn… Xì dầu…?”

“Hửm?”

Hứa Tuệ Anh chống nạnh, ánh mắt dao găm lia thẳng tới chỗ Tùng Kỳ.

Cô lập tức từ bỏ tâm tư. sống lưng còn thẳng hơn cả tấm thép. Tùng Kỳ làm bộ đùa giỡn chào một câu: “Con nhớ kỹ rồi, phải mua xì dầu nhà bác Trần.”

Chờ cô gái nhỏ hấp tấp chạy vào bếp đơm bát cơm thứ hai, cặp vợ chồng Hứa Tuệ Anh nhìn nhau cười cười: Thấy chứ? Vấn đề không lớn!

Tùng Kỳ như gà mổ thóc ăn xong cơm, rửa xong bát, mang theo túi rác đồ bỏ đi từ trong bếp chậm chạp ra cửa.

Thùng rác được đặt ở giữa Đức Hinh Uyển và Trí Mỹ Uyển.

Cô xác túi rác đi chưa được mấy bước vừa mới rẽ vào lối ngoặt thì đột nhiên bị người đυ.ng mạnh một cái vào sau lưng.

Cả người cô mất thăng bằng lao về phía trước.

May mà Tùng Kỳ phản ứng nhanh, vòng eo uốn một cái, bàn tay chống lên mặt tường, cũng may việc cô rèn luyện thân thể từ khi còn nhỏ không uổng phí, nếu không đã bị ngã sấp mặt xuống rồi.

Tùng Kỳ còn chưa nổi giận mà đối phương đã lớn tiếng dọa người trước.

“Tùng Kỳ, cô đi đường không có mắt à?”

Người thanh niên bộp chộp quát mắng liến thoắng.

Tùng Kỳ há hốc miệng trợn trừng mắt. Đây là lời kịch của cô mới đúng chứ?

“Võ Dương, ông có bệnh à? Có ai mắt mọc sau gáy không hả?”