Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 1

"Tôi đã ngủ 25 năm?"

Thời điểm Cố Nguyên nghe thấy lời này, lông mi chớp nhẹ, trong con ngươi đen láy đầy hoang mang, cô không thể tin nổi nhìn bác sĩ Trần trước mắt.

Tất cả những việc đã phát sinh trong quá khứ hết thảy tựa như mới hôm qua, lúc cô 18 tuổi thì phát hiện bản thân bị bệnh nan y hiếm thấy, bất đắc dĩ phải gián đoạn việc học để tiến hành điều trị, mà sau hai năm điều trị, bác sĩ Lạc phụ trách bệnh án của cô quyết định tiến hành cuộc phẫu thuật cuối cùng, đánh cược với sinh tử.

Tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật chỉ có năm trên một nghìn phần trăm, nếu thành công thì bệnh nan y hiếm thấy của cô được chữa khỏi, còn thất bại thì cô sẽ chết.

Khi Cố Nguyên tỉnh lại cứ ngỡ mình đã thành công, vui sướиɠ vì bản thân mình vẫn còn sống, ai ngờ lại nghe được tin tức như vậy.

Cô tròn mắt không thể tin nổi nhìn bác sĩ trước mặt.

Bác sĩ trước mặt họ Trần, năm nay 50 tuổi, hắn nói mình là học sinh của bác sĩ Lạc.

Bác sĩ Lạc cũng chỉ mới 28 thôi, thế mà có người 50 tuổi bái hắn làm thầy?

Bản thân chỉ mới ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là 25 năm sau, biến hóa xảy ra lớn như vậy, dù là ai cũng có điểm khó chấp nhận nổi.

"Đúng vậy." Dù xuất phát từ sự chuyên nghiệp, bên ngoài bác sĩ Trần thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng nắm tay lại gắt gao siết chặt của hắn đã bán đứng tâm tình kích động lúc này.

Người bệnh vì một cuộc phẫu thuật thất bại mà bị đóng băng, sau 25 năm mới tỉnh lại.

Chuyện này được xem là gì? kỳ tích trong sinh mệnh? Y học thất truyền? Bác sĩ Trần nghĩ đến chuyện mà mình đã được chứng kiến đủ để đi vào sử sách, nắm tay đang nắm chặt bỗng run lên…

"Bác sĩ có thể lấy hộ tôi một cái gương không?" Cố Nguyên mê mang thật lâu cuối cùng cũng đưa ra một thỉnh cầu.

"Gương?" Bác sĩ Trần nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bảo y tá đem một cái gương tới.

Cố Nguyên nhìn bản thân trong gương nửa ngày, miệng còn hơi há to chớp chớp mắt, xác nhận người trong gương thực sự là bản thân mình.

Khuôn mặt mũm mĩm có chút trẻ con, làn da trắng mịn, vừa nhìn đã có cảm giác mềm mại yếu ớt, không có chút dấu vết nào của làn da bị lão hóa, đôi mắt vẫn trong veo lấp lánh ánh nước, một tí nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không thấy.

Từ nhỏ cô thường xuyên được mọi người khen là tiểu mỹ nữ, năm đó 17 tuổi cô thi đại học, thi đỗ vào học viện điện ảnh, đáng tiếc chỉ học được hơn một năm cô phải bỏ dở giữa chừng vì bệnh nan y.

Sau khi tạm tiếp nhận được tin tức này, bản thân cô lại có chút mờ mịt cũng khó nuốt trôi, nhìn khuôn mặt của bản thân vẫn như cũ, vẫn dáng vẻ thanh xuân tươi trẻ, trong lòng Cố Nguyên mới dễ chịu hơn chút.

"Nói vậy thì bác sĩ Trần sinh năm 19xx phải không?"

"Ừm."

Bác sĩ Trần đương nhiên rất hiểu rõ, chỉ ngủ một giấc đã trôi qua tận 25 năm, việc này đối với bất kỳ ai mà nói cũng tương đối khó mà tiếp thu ngay được, cho nên hắn rất cẩn thận, nỗ lực giúp cô tiếp nhận, cũng giúp đỡ cô hình thành quan niệm về thời gian:

"Tôi sinh năm 19xx, năm đó khi cô làm phẫu thuật thất bại, tôi 25 tuổi, lớn hơn cô 5 tuổi, lúc ấy tôi vẫn là học sinh của trường y."

"Tôi hiểu rồi."

Cố Nguyên lẩm bẩm nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút khó nói nên lời.

Một người lớn hơn mình 5 tuổi, xem như cùng thế hệ với mình, hiện tại đã 50 tuổi, rõ ràng có thể lên chức ba của cô, vậy còn mình được xem là gì? Xuyên qua? Trọng sinh? Trẻ mãi không già?

Bác sĩ Trần thấy Cố Nguyên nhanh như vậy đã chấp nhận được sự thật, cũng nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức nói cho Cố Nguyên một ít chi tiết về cuộc giải phẫu năm đó, cùng với những việc tiếp theo cần phải chú ý.

Hóa ra người làm cuộc phẫu thuật quyết định sinh tử của cô năm đó là bác sĩ Lạc, thời điểm tiến hành phẫu thuật được ba phần tư, thì phát hiện tình huống dị thường, khiến cho cuộc phẫu thuật này nhất định sẽ thất bại, bác sĩ Lạc kịp thời quyết định áp dụng phương án đã chọn lúc trước, tiến hành đóng băng Cố Nguyên, chính là đem thân thể của cô khi đang ở trạng thái tế bào khỏe mạnh mà tiến hành đóng băng, nhưng loại đóng băng này khác hẳn với các hình thức đóng bằng bình thường, vẫn có thể bảo trì tế bào của cô như cũ.

Chỉ cần một ngày, bác sĩ Lạc có thể khắc phục được vấn đề hắn gặp phải trong cuộc phẫu thuật, lúc ấy hắn vẫn có khả năng lại phẫu thuật cho Cố Nguyên một lần nữa.

Mà sau đó y học phát triển nhanh chóng, bác sĩ Lạc lại tiến hành vài lần điều trị cho Cố Nguyên trong trạng thái đông lạnh, cuối cùng cũng giúp được cô giải quyết tế bào mang bệnh nan y trong cơ thể.