Tề Mậu nâng chiếc cằm nhọn của cô gái nhỏ lên, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Diệp Tiểu Tiểu mở to mắt, đầu óc một mảng mờ mịt, cô chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, hơi thở cô dần trở nên rối loạn đến mức cô khó có thể đứng vững nổi.
Tề Mậu càng đem cô ôm chặt hơn, anh từ từ đưa lưỡi vào trong miệng của cô, Diệp Tiểu Tiểu lúc này mới phản ứng lại, cô mím chặt môi không cho anh tiến sâu hơn.
"Cục cưng, ngoan, mở miệng ra."
Cục cưng?
Dường như chưa từng có ai gọi cô như vậy, cô không có cha từ khi còn nhỏ, mẹ lại bận làm việc, sau khi tái hôn với cha của Trần Tư, mọi thứ trong “gia đình” đó đều xoay quanh Trần Tư, ý kiến của cô luôn được đặt ở phía sau cùng.
"Cục cưng."
Giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc của người đàn ông giống như quả táo đỏ trong vườn Địa Đàng, tỏa ra ánh sáng mê muội, cám dỗ cô.
"Anh muốn hôn em, ngoan nhé."
Tề Mậu hôn lên tai cô, đầu óc Diệp Tiểu Tiểu dần dần trống rỗng, cô ngơ ngác, nhất thời mở miệng cùng nam nhân đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Tề Mậu vô cùng ngạc nhiên trước sự chủ động đột ngột của cô, anh đưa lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của cô mà mυ'ŧ vào, dươиɠ ѵậŧ của anh cứng đến mức sắp nổ tung, anh cởi thắt lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái, dùng lực kéo về phía háng mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.
"Cục cưng, sờ giúp anh, khó chịu quá."
Một vật cứng sưng tấy được nhét vào trong tay, gương mặt nhỏ của Diệp Tiểu Tiểu đỏ bừng, cô chợt tỉnh táo, ngượng ngùng nhăn mặt.
Cô vừa làm gì vậy?
Cô như bị ma ám mà chủ động hôn Tề Mậu, chẳng trách người ta lại hoài nghĩ hành động trước đó của cô là cố ý.
"...Tề tiên sinh, em đi nấu cơm trước, chuẩn bị xong em sẽ gọi cho anh."
Diệp Tiểu Tiểu thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, quay người bình tĩnh nói.
Nam nhân nhìn tấm lưng hơi run rẩy của cô gái, đôi mắt hơi híp lại.
Cô gái ngốc nghếch, mới để cô chạm vào một chút liền sợ đến mức không dám nhìn mình, chỉ e là sau khi anh đút một cây gậy to vào trong âʍ ɦộ nhỏ của cô, để cô nếm thử tư vị mất hồn kia, không chừng cô còn lắc lắc cái mông nhỏ cầu xin anh thao huyệt mình!
Vừa rồi Tề Mậu hiểu rằng anh có chút lỗ mãng, một cô gái mới mười mấy tuổi chưa từng trải qua niềm vui nam nữ hoan ái, điều cô thích có lẽ chỉ là có người cùng chơi những trò chơi ôm hôn nhỏ nhặt với cô mà thôi!
Dù sao anh cũng phải ở lại đây một khoảng thời gian nữ, không cần phải quá vội vàng.
"Được."
Tề Mậu đồng ý rồi bước ra ngoài, đến cửa bếp anh chợt dừng lại, nhẹ nhàng nói:
"Vừa rồi tôi thấy em khóc, tôi chỉ muốn an ủi em một chút, em đừng tạo áp lực cho mình."
Diệp Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, Tề tiên sinh thật là người tốt, chẳng những không trách cứ mà còn an ủi cô, phải chăng anh muốn cô không cần để chuyện xấu hổ lúc nãy vào trong lòng?
Tối nay có lẽ cô có thể ngủ ngon!