Chạy Trốn Khỏi Tra Nam

Chương 10

Hôm nay Diệp Tiểu Tiểu thấy mình cũng có phần hơi chủ quan, cô vẫn còn nghĩ rằng trong nhà chỉ có mình mình mà quên mất thím Trần đã đưa chìa khóa nhà cho người thuê nhà mới.

Kết quả là lần đầu gặp lại là ngay trước cửa phòng tắm, thật xấu hổ quá đi.

Nhưng cơ thể nam nữ quả thật không giống nhau, tại sao nơi đó của Tề tiên sinh lại phồng to đến thế...

Ai nha, không được suy nghĩ lung lung tung vậy nữa? Sắp tới là năm cuối cao trung rồi, phải tranh thủ thời gian ôn bài!

Cô đỏ mặt cầm sách giáo khoa lên ngồi vào bàn, buộc mình phải bình tĩnh lại và bắt đầu ôn lại các bài văn cổ.

Hôm nay đi đường xa khiến Diệp Tiểu Tiểu vô cùng mệt mỏi, mới đọc xong hai bài, hai mắt cô liền nhíu lại, buồn ngủ đến không thể mở mắt nổi.

Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì cô lại bị ai đó đẩy đến tỉnh, cô dụi dụi mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của

Tề Mậu phóng to trước mặt mình, anh tựa hồ có chút không vui.

Cô kinh ngạc đến mức lập tức ngồi dậy, đôi mắt vẫn có chút mờ mịt, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở phòng mình.

"Có gì ăn không? Tôi đói." Tề Mậu mím môi, đè nén lửa giận trong lòng.

Khó trách vẻ mặt lại khó chịu như vậy, hóa ra là đói bụng!

Vấn đề này Diệp Tiểu Tiểu có thể thấu hiểu, khi đói tâm tình cô cũng không thể dễ chịu được, làm gì cũng cảm thấy không ổn.

"Có, anh đợi một chút!"

Ban đêm này thì có thể làm gì đây?

Đầu óc Diệp Tiểu Tiểu nhanh chóng nảy số, trong nhà có bột mì, cà chua hôm nay cô mua ở thị trấn vốn là để ăn như trái cây, bây giờ vừa vặn cố thể mang ra nấu mì cà chua.

Cô lưu loát nhào bột, sau đó cho cà chua cắt miếng nhỏ vào nồi xào lấy nước, đổ nước nấu canh, rồi ra sân hái vài lá hẹ tươi rưới nước trứng lên. Xong xuôi, cô múc một bát rồi bưng vào phòng chính, đưa đũa cho Tề Mậu bảo anh ăn khi còn nóng.

Tề Mậu thong thả ung dung ăn mì, phiền muộn trong lòng tiêu tán đi không ít, kỳ thật chủ nhà nhỏ cũng khá tốt, là do chính anh vừa rồi cố tình tìm lông bới vết, anh ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, vậy mà nha đầu này lại vô tâm ngủ quên ở trên bàn!

Nhà bếp anh xem qua không thấy có gì, anh chính là vì muốn làm khó cô nhóc này.

Ai ngờ cô gái nhỏ lại có thể hô biến một tô mì nhanh như làm ảo thuật rồi bưng ra, nước súp màu đỏ, còn có hương thơm nhè nhẹ của hành tây, quả thực hương vị không tồi.

Quên đi, vì thái độ ngoan ngoãn nhận lỗi của cô nên anh cũng rộng lượng mà bỏ qua.