Chạy Trốn Khỏi Tra Nam

Chương 7

Cô gái nhỏ rụt rè đứng trước mặt Tề Mậu, giống như một con thỏ nhỏ thuần trắng, cả người tản ra vẻ nhu nhược, ý nhị động lòng người.

Chỉ cần nhìn một cái, anh đã cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, dươиɠ ѵậŧ cương cứng đến đau nhức, chỉ muốn ôm cô gái thật chặt vào lòng, tùy ý gặm cắn yêu thương cô, lột trần cô, đem ngực nhũ non mềm nắm lấy mà tùy ý xoa nắn thưởng thức, sau đó nâng một chân của cô lên treo trên cánh tay anh, để dươиɠ ѵậŧ sưng tấy của anh cắm vào tiểu huyệt kiều nộn của cô, hung hung đâm thọc đến tận hoa tâm, cuối cùng, mυ'ŧ núʍ ѵú nhỏ của cô, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn sâu vào trong cơ thể cô.

Tề Mậu khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, cố ý đem hai chữ “của tôi” kéo dài đến ái muội.

"Em có phải là chủ nhà nhỏ của tôi không?"

"Tề tiên sinh không cần khách khí như vậy. Em tên là Diệp Tiểu Tiểu, anh cứ trực tiếp kêu tên của em là được rồi."

Trước mặt Diệp Tiểu Tiểu là bộ ngực trần của nam nhân, cô xấu hổ đến mức không biết nên nhìn nơi nào, cô theo bản năng muốn quay người trở về phòng, nhưng sau đó lại thấy không được lịch sự lắm.

"Được, vậy tôi gọi em là Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu, tên em thật dễ nghe." Ý cười trong mắt nam nhân càng nồng đậm hơn.

"..."

Diệp Tiểu Tiểu tự hỏi liệu lời nói của cô khi nãy có phải hay không đã làm anh hiểu lầm?

Cô chỉ cảm thấy căn nhà cũ của mình thật không đáng tiền, đối phương là một chàng trai trẻ đến từ thành phố lớn, bất quá anh chỉ tạm thời ở đây hai tháng vì công việc, gọi cô bằng chủ nhà có điểm hơi gượng gạo.

Nhưng gọi là "Tiểu Tiểu" thì lại quá gần gũi, đặc biệt khi anh chỉ là một người đàn ông xa lạ mà cô mới gặp một lần…

“……”

"Tề tiên sinh, em về phòng trước."

Cô ngượng đến mức hai tai đỏ bừng nhưng lại không biết phải làm sao, tốt hơn hết là nên giả làm một con rùa rụt cổ.

"Em không phải muốn tắm sao? Không nhanh, nước sẽ lạnh mất."

Tề Mậu nhận lấy bình nước nóng trong tay cô, xoay người đặt lên chiếc ghế gỗ trong phòng tắm một cách tự nhiên.

Nói là phòng tắm, nhưng thực ra chỉ là một gian nhà ngói đơn giản có cửa sổ bằng gỗ để thông gió, ở thị trấn nông thôn

không giống như trên thành phố, không có vòi hoa sen, bên trong bố trí đơn giản, chỉ có một chiếc xô lớn đặt trên một chiếc ghế gỗ, bên cạnh có một hộp đựng xà phòng.

“Em tắm trước đi, anh về phòng, có chuyện gì thì gọi tôi.” Nam nhân dường như mới là chủ nhân thực sự của ngôi nhà,

bình thản ung dung tiếp đón Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu cắn môi cảm ơn anh, hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi, đặc biệt là bây giờ, không biết là do thời tiết quá nóng hay là do cô quá mức khẩn trương, toàn thân cô ửng hồng, gật gật đầu, xoay người đi vào trong phòng tắm.