Chạy Trốn Khỏi Tra Nam

Chương 3

Gần đây bởi bận việc hợp tác, đã mấy ngày Tề Mậu kìm nén dục hỏa trong người, sau uống mấy ly rượu, lửa nóng trong người anh lại càng cháy bùng hơn, anh tùy ý vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của người phụ nữ, hạ thể ngo ngoe rục rịch sẵn sàng nghênh chiến.

Sau vài điệu nhảy, Trần Tử chủ động ngồi cạnh Tề Mậu, rót rượu châm trà cho anh, nghe đám đàn ông bên cạnh bàn luận mấy câu chuyện tục tĩu, cô che miệng cười thích thú.

Lại có người lại đây kính rượu, Tề Mậu xua tay cười nói: "Không được, không được, mấy người uống rượu quá lợi hại, cho phép tôi rút lui trước."

"Những lời này của Tề thiếu xem ra không được rồi, đàn ông không thể nói không được a! Huống chi còn ở trước mặt mỹ nữ." Vương viện trưởng của trung tâm khảo sát nói xong liền cười lớn.

“Để em uống thay Tề thiếu một chút được không.” Trần Tử duyên dáng nâng ly lên, đôi mắt có chút hờn dỗi nhìn Tề Mậu “Bất quá, em cũng không thể uống nhiều đâu, tùy tâm được chứ?”

Đàn ông luôn khoan dung với người đẹp, người có mặt ở đây đều là những người máu mặt, đương nhiên không thể làm loạn quá mức, Tề thiếu và người đẹp này có lẽ lát nữa còn có một bữa tiệc phụ nữa.

Vương viện trưởng nháy mắt "Trần tiểu thư đây là muốn làm mỹ nữ cứu anh hùng sao, mị lực của Tề thiếu quả nhiên không coi thường được, quen nhau là duyên phận, Trần tiểu thư hãng nên kính Tề thiếu một ly trước thì hơn."

Trần Tử dựa sát vào người Tề Mậu, nũng nịu nói: “Tề thiếu!”

Người đàn ông mỉm cười giơ ly rượu lên chạm với cô, bên cạnh có người nói:

“Mỹ nam mỹ nữ tốt nên uống rượu giao bôi mới phải.”

Đôi nam nữ mới gặp đã quen thân, không chút ngượng ngùng khoác tay nhau uống cạn chén rượu.

"Hôn một cái, hôn một cái."

Dây dưa mãi không xong?

Tề Mậu có chút không kiên nhẫn, trong lòng thầm mắng mấy tên nhà quê này bày ra mấy trò thật nhàm chán nhưng trên mặt lại bình tĩnh mỉm cười.

Trần Tử chủ động câu lấy cổ người đàn ông, dán đôi môi đỏ mọng lên môi anh, nghiêng đầu cười nói với mọi người: "Bây giờ các vị đã vừa lòng chưa?"

"Vừa lòng vừa lòng, Trần tiểu thư thật là mỹ nhân tài sắc hiếm có, nếu khi nào cô muốn đổi việc thì hãy ưu tiên xuy xét đến tôi. Tề thiếu, anh sẽ không trách tôi đoạt người của anh đúng không?" Nam nhân càn rỡ vừa nói vừa cười lớn.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trần Tử tiễn Tề Mậu trở lại xe, vừa lên xe cô vô tình vấp phải thứ gì đó, không may ngã vào người nam nhân, tay vừa vặn chạm vào dươиɠ ѵậŧ đã sớm sưng tấy cứng ngắc nơi đũng quần anh.

"Cởi ra."

Tề Mậu liếc mắt ra lệnh cho cô gái, mặt Trần Tử có chút đỏ hồng, biết người đàn ông đã nhìn thấu tiểu tâm cơ của mình, cô liền ngoan ngoãn quỳ xuống giúp anh lấy dươиɠ ѵậŧ ra, đại dươиɠ ѵậŧ thô to ngay lập tức nảy lên, diễu võ dương oai đánh vào mặt cô.

Bàn tay mềm mại của nữ nhân trượt lên xuống vuốt ve dươиɠ ѵậŧ lớn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ mấp máy, cuối cùng cũng mở miệng nói.

"Nhà em rất gần đây, anh có muốn lên uống một tách trà không? Anh uống không ít rượu rồi, tối nay để em chăm sóc anh."

"Chăm sóc thế nào? Chăm sóc dươиɠ ѵậŧ của tôi sao?" Người đàn ông cười nửa miệng nhìn cô, tay anh xấu xa tiến vào trong váy của người phụ nữ, đem cặρ √υ' mềm mại của cô kéo ra mà tùy ý chơi đùa.