Mẹ Kế Không Biết Tốt Xấu Của Tiểu Thịt Tươi

Chương 1: Nhận giấy chứng nhận kết hôn

Cục dân chính.

Hôm nay không phải là ngày tốt, ngay cả trên cuốn lịch cũng ghi rõ “Đừng kết hôn”, nên người đến đăng ký kết hôn rất ít, cục dân chính rất vắng vẻ.

Gần đến giờ nghỉ trưa, thì không thấy ai cả, nhân viên công tác đang rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

“Này, cậu đã xem “Người yêu hương vị Matcha” mới phát sóng chưa?”

“Rồi. Bộ phim này hiện đang rất nổi tiếng. nữ diễn viên Cố Tư Ngữ rất đẹp. Thực sự là trà xanh trong trà xanh luôn. Tôi là con gái đây mà xem cô ấy làm nũng còn nhũn hết cả chân.”

“Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất tốt, còn rất đáng yêu, xem cô ấy diễn như đang xem chính con người thật của cô ấy luôn vậy đó. Bình thường mình không truy tinh, nhưng mỗi lần thấy cô ấy là không nhịn được dõi mắt nhìn.”

“Cậu lọt hố rồi? Kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngữ thực sự tuyệt vời. Cô ấy tốt nghiệp chuyên ngành chính quy, không có hậu trường. Bắt đầu từ các vai phụ rồi từng bước một leo lên vai nữ chính, hơn nữa giá trị nhan sắc còn rất cao, gia nhập nhóm fan của cô ấy là điều hiển nhiên.” Một trong số họ rõ ràng là fan của Cố Tư Ngữ và đang muốn chiêu nạp thêm người vào fan club.

“Này, không phải cậu không biết lịch sử truy tinh của mình . Những nam thần tượng mà mình hâm mộ đều cùng lúc bị lộ tin nɠɵạı ŧìиɧ, chơi gái nếu không thì cũng bị bắt quả tang sử dụng ma túy. Sau đó, mình chuyển sang hâm mộ những diễn viên có tác phẩm được công nhận là xuất, rồi sao, . . Vừa mất fan, còn bị tố cáo là chơi gái mại da^ʍ. Đúng là không ai thoát khỏi khiêu da^ʍ, cờ bạc và lạm dụng ma túy.” “ Cố Tư Ngữ này, cô ấy có đủ cứng không?”

Người đang tích cực chiêu mộ thêm fan: “…”

“Nếu không hay là thôi đi?” Cô gái có lịch sử truy tinh gian nan cảm thấy nản lòng muốn rút lui.

“Không, chị Cố của chúng ta từ dưới đáy bò lên, mùa hè đóng vai xác chết, mùa đông lạnh giá ngâm mình trong nước, không những mạng cứng mà còn có cái đầu sắt. Cô ấy chỉ qua tâm đến công việc, đừng nói là khiêu da^ʍ, cờ bạc hay ma túy. Cô ấy thậm chí còn không gần gũi người khác phái. Đừng lo lắng, mình sẽ đưa cậu đi trải nghiệm cảm giác khi theo đuổi nữ thần hết lòng vì sự nghiệp là như thế nào! “

Thật sao? Mình vẫn có thể trải nghiệm cảm giác hưng phấn khi theo đuổi thần tượng sao?”.

“Tất nhiên rồi!”

“Thôi được!”

“Sau này mình sẽ cho cậu xem một đoạn clip về vai diễn của cô ấy. Kỹ năng diễn xuất của cô ấy thực sự tuyệt vời!”

Hai người hưng phấn đến mức nắm tay nhau, giống như chị em kết nghĩa.

Có ảo giác có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt họ, gió thổi xào xạc.

Đang lúc hưng phấn nhất thì có tiếng gõ bàn vang lên.

“Xin lỗi, tôi đã hẹn trước, hôm nay tôi đến đây để lĩnh giấy.”

Cô gái tóc ngắn đang đắm chìn vào việc theo đuổi ngôi sao lập tức nghiêm túc làm việc trở lại.

Người đến là một người phụ nữ, đội một chiếc mũ rộng vành che đầu, đeo kính râm và đeo khẩu trang, thậm chí không để lộ tóc và che kín cơ thể từ mọi góc độ.

“Xin hỏi ngài nộp đơn xin ly hôn sao?”

Đại khái bình thường hai người cùng nhau đi nhận giấy đăng ký kết hôn, thì đều toát ra vẻ đang chìm trong mật ngọt và trông rất hạnh phúc nhưng người phụ nữ này lại đến một mình nên nhân viên mới hỏi câu này.

“Không, lấy giấy đăng ký kết hôn. Anh ấy sẽ đến đây ngay”

“A, xin mời qua bên này”

Khoảng mười phút sau thì có một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn thành thục đi đến, người phụ nữ cũng cở áo khoác ngoài, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Hai cô gái ở sững sờ, miệng há to đến mức có thể nhét cả một quả trứng vào.

Mỹ nhân này nhìn quen quá, đúng là nhân vật chính trong cuộc thảo luận sôi nổi vừa rồi, cô gái tóc ngắn đã lọt hố hơn nửa năm, khuôn mặt trước mặt quen đến mức có thể nhìn lướt qua là cô ấy nhận ra ngay.

Cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt như radar, liếc nhìn từ trên xuống người đàn ông bên cạnh.

Anh mặc một bộ vest lịch sự trông không có vẻ gì là người ăn bám, đi một đôi giày da màu đen bóng loáng và một chiếc đồng hồ Rolex Daytona có giá bảy con số, mọi thứ đều thanh lịch khí chất.

Cả hai cùng cởϊ áσ khoác, để lộ áo sơ mi trắng bên trong trông hoàn toàn giống trang phục của các cặp đôi.

Họ ngồi trước tấm màn đỏ và chụp ảnh chung, dù khí chất hay ngoại hình đều là một cặp trời sinh.

Cô gái tóc ngắn thở dài, làn da của người đàn ông này nhìn khá đẹp, ít nhất dung mạo cũng vừa mắt, Tiểu Cố của cô không hề có vấn đề gì về mặt thẩm mỹ, không giống như một số nữ thần luôn thích tìm đàn ông xấu xí. .

Trong lúc hai người đang chụp ảnh, một cô gái khác đang cảm thán con đường truy tinh gập ghềnh của mình chỉ vào chứng minh thư của cặp đôi.

Cô gái tóc ngắn nhìn kỹ hơn và hít một hơi thật sâu.

Cố Tư Ngữ, 29 tuổi.

Giang Văn Diệp, 39 tuổi.

Cừ thật, hơn hẳn mười tuổi.

“Được rồi, chúc hai người một đám cưới vui vẻ, răng long đầu bạc.” Cô gái tóc ngắn đưa giấy chứng nhận ra, hai tay run run, nói chuyện thì lắp bắp, tim rỉ máu.

Chị Cố, đàn ông ba mươi tuổi không còn tốt nữa, người chị tìm đã bốn mươi rồi, có ổn không?

Chú rể cầm lấy giấy chứng nhận, cô dâu bốc một nắm kẹo cưới nhét vào tay các cô.

“Cảm ơn các bạn đã thích tôi và chào đón tôi. Tôi chắc chắn sẽ không dính líu đến khiêu da^ʍ, cờ bạc hay ma túy. Đây là ảnh có chữ ký, không thích có thể vứt hoặc bán. Hy vọng các bạn giữ bí mật giúp tôi nhé.” Cố Tư Ngữ nháy mắt với họ, vẻ mặt xảo quyệt khiến khuôn mặt cô càng thêm quyến rũ.

Giọng nói ngọt ngào như ăn mật, khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

“Được, em nhất định sẽ tiếp tục ủng hộ chị. Hôn nhân không phải là nấm mồ, cố lên!” Nghe được thanh âm này, cô gái tóc ngắn đột nhiên cảm thấy như xuất thần, adrenaline dâng trào, và cô ấy gật đầu một cách chắc chắn.

Ahhh, thật không thể cưỡng lại sự ngọt ngào này mà!

Cố Tư Ngữ vừa nháy mắt với cô, dễ thương đến mức khiến trái tim cô ấy ấm áp không thể cưỡng lại được.

Đôi vợ chồng “mới ra lò” này lại tiếp tục “trang bị hạng nặng: bước ra ngoài để tránh bị nghi ngờ.

“Cố, Cố Tư Ngữ?”

Phải mất một lúc lâu hai nhân viên mới có thể mở miệng nói chuyện.

“Có phải mình đã tạo ra một lời nguyền mới không? Mình vừa quyết định lọt hố, thậm chí ngồi còn chưa nóng mông nữa. Đã…”

“Quả thật không dính líu đến mại da^ʍ, cờ bạc hay ma túy. Trực tiếp kết hôn, đâu ra chổ cho người khác giới đeo bám chứ. Nữ thần mà chúng ta đã nói tới ở đâu hả?” Cô gái theo đuổi thần tượng vừa cầm bức ảnh có chữ ký vừa hỏi.

Cô gái tóc ngắn thoát ra khỏi trạng thái mê mẩn, thở dài một hơi: “Người đàn ông đó là người ngoài vòng sao? Tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Wow, không phải là không thể kết hôn, nhưng dù sao thì việc này cũng đã xảy ra rồi. Nhưng người anh rể này từ đâu ra đây, cũng chả biết có phải chó đội lốt người không nữa, cầu mong không phải là thứ ruội nhặng rác rưởi…”

***

Cố Tư Ngữ rời khỏi cửa cục dân chính, cô liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đậu ở đó, cô trực tiếp lên xe.

“Những tài nguyên này khá tốt, cô chọn trước đi.”

Cô vừa ngồi xuống, người đàn ông bên cạnh đã đưa ra một chồng tài liệu, giọng điệu công việc, không có chút cảm giác đang nói chuyện vợ mới cưới.

Cố Tư Ngữ cúi đầu xem qua hai lần, không chỉ có các nhân vật điện ảnh, phim truyền hình mà còn có các chương trình giải trí, tất cả đều được đầu tư một số tiền khổng lồ. Bất kể nội dung, từ “đắt tiền” ở khắp mọi nơi .

“Tôi có thể chọn bao nhiêu?” Cô chớp mắt.

Người đàn ông nhướng mày, thản nhiên nói: “Tùy cô.”

Cố Tư Vũ không nói gì mà nghiêm túc nhìn anh, rõ ràng là đang cố chấp muốn một câu trả lời rõ ràng.

“Vậy thì ba? Một cái cho tờ giấy đăng ký kết hôn, hai cái đền bù tổn thất việc cô vừa mất đi hai fan hâm mộ.” Người đàn ông nói đùa.

Cô mím đôi môi đỏ mọng, cười ngọt ngào: “Ngài Giang thật là hào phóng.”

Hầu như tất cả dự án trong tay cô đều ở cấp S+, đầu vào là hơn 100 triệu nhân dân tệ.

Trước đây cô có cầu xin ông nội, bà nội cũng không được một miếng bánh nào, nhưng bây giờ cô được phép lựa chọn, đây chính là sức mạnh của tiền tài quyền lực.

Nhưng cô đã đưa bàn tay trắng nõn của mình ra đẩy tài liệu trở về.

“Không cần, xin ngài Giang, xin hãy giúp tôi rời khỏi Phong Đức Entertainment.”

Phong Đức Entertainment là công ty mà Cố Tư Ngữ đã ký hợp đồng, hợp đồng của cô sắp hết hạn và cô không muốn gia hạn nữa.

Khi cô nói, mang theo ngữ khí làm nũng, khiến anh nhớ đến món bánh bao đậu đỏ mà anh đã ăn vào buổi sáng, ngọt ngào và có mùi thơm như hoa quế.

Giang Văn Diệp im lặng một lúc, vẫn đưa tài liệu qua.

“Đây là những thứ cô nên nhận. Cố gắng phát triển sự nghiệp đến đỉnh cao trong thời gian hôn nhận của chúng ta. Việc giải trừ hợp đồng này chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.”

Lần này đến lượt Cố Tư Ngữ không nói nên lời. Cô cười khổ, đối với cô, việc chấm dứt hợp đồng rất cấp bách, nhưng qua lời anh nói thì lại chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Hơn nữa hiện tại cô đang mắc kẹt ở Phong Đức Entertainment, sự nghiệp không có cơ hội thăng tiến, người đàn ông này chỉ là chừa cho cô một chút mặt mũi mà thôi.

Cô rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực, hơi nghiêng đầu nhìn anh, mắt lấp lánh ánh sao đầy ngưỡng mộ.

“Ngài Giang thật man ~ Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”

Ngài Giang vừa là quý nhân của cô, vừa là ông chủ mà cô không thể đắc tội. Trong thời gian hợp tác, cô đương nhiên sẽ dốc hết sức làm việc để hoàn thành công việc.

Vô luận là người hâm mộ hay những người xung quanh đều thích cô dùng biểu cảm này nhìn họ, dường như chỉ cần nhìn cô một cái là mọi mệt mỏi đều tan biến, người hâm mộ nói rằng cô là duy nhất trên thế giới và cô là thiên thần nên giúp cho mọi người nâng cao tinh thần, vui vẻ hơn.

Giang Văn Diệp cau mày, nhìn vào mắt cô, anh dường như không có hứng thú với vẻ mặt sùng bái mà hầu hết đàn ông đều thích này.

“Diễn giả quá.”

Cố Tư Vũ: “…”

Hả? Cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy.

Phải biết rằng kỹ năng diễn xuất của cô vô cùng sâu sắc, nếu không cô đã không thể trở hot chỉ với vai cô gái trà xanh, và cô ấy cũng có thể đóng vai yêu tinh nhỏ tốt đến mức không gây khó chịu hay tạo cảm giác chán ghét cho mọi người. .

Đây chắc chắn là sự sỉ nhục to lớn trong sự nghiệp diễn xuất của cô !

Đừng giận, đó là người không thể trêu vào, dù anh là người không hiểu biết trân trọng và không có gu thẩm mỹ thì cô cũng phải nhịn.

“Tôi sẽ nỗ lực để tiến bộ.” Cô không những không thể tức giận mà còn phải mỉm cười thừa nhận.

Giang Văn Diệp gật đầu, lật lật tài liệu: “Cho tôi biết sự lựa chọn của cô càng sớm càng tốt. Để tài xế chở cô đến nơi cô muốn đi.”

Anh vừa mở cửa xe vừa nói, Cố Tư Ngữ lập tức hỏi: “Vậy anh đi bằng gì?”

“Tôi sẽ bắt taxi.”

“Không, là tôi…” Cố Tư Ngữ vô thức dừng lại, dù sao thì chiếc xe này là của Giang Văn Diệp.

Người đàn ông không nói gì mà chỉ đưa ngón tay ấn vào sau lưng ghế cô ngồi rồi anh nhanh chóng xuống xe và đóng cửa lại.

Cố Tư Ngữ có chút sững sờ, rõ ràng người đàn ông này không chạm vào cô, nhưng dường như anh ta đã niệm phép lên cơ thể cô.

“Cô Cố, cô đi đâu vậy?” Mãi đến khi tài xế hỏi cô mới tỉnh dậy.

“Ồ, đi đến đảo Tinh Quang.”

Nhìn bóng dáng của Giang Văn Diệp biến mất khỏi tầm mắt, Cố Tư Ngữ tựa lưng vào ghế như thể xương cốt đã mềm nhũn ra, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt biến mất.

Khi một nghệ sĩ nghỉ việc và cởi bỏ chiếc mặt nạ hoàn hảo trên mặt, điều đó trở nên khá nhàm chán và thờ ơ.

Bây giờ cô không những chán nản mà còn càm thấy khó hiểu, muốn cởi hết quần áo và nằm lì trên ghế.

Cô thực sự không hiểu tại sao khó khăn lắm bản thân mới trở thành ngôi sao hàng đầu, sau khi mình mở mắt ra lại biến thành một diễn viên nhỏ bé không đáng nhắc tới như vậy.

Rõ ràng họ có cùng tên và họ, ngoại hình gần như giống nhau, nhưng hoàn cảnh của họ lại rất khác nhau.

Thời gian đầu, để lập nghiệp, cô cố gắng vượt qua mọi trở ngại, khó khăn trên chặng đường trở thành diễn viên hàng đầu, nhưng khi mở mắt ra lại xuyên vào một nữ diễn viên không tên không tuổi, thậm chí hoàn cảnh lại càng tồi tệ hơn nữa.

Vị nguyên chủ này không chỉ ký hợp đồng với một công ty như sên bò mà còn toàn chuyên làm những việc bẩn thỉu, dùng biện pháp thông thường để chấm dứt hợp đồng quá khó, buộc cô phải tìm một chủ sở hữu tài chính mạnh mẽ để làm giao dịch.

Cô thở dài ngao ngán suốt chặng đường, khi gần đến nơi, cô mở điện thoại lên, đập vào mắt là 32 cuộc gọi nhỡ, hầu hết đều đến từ cùng một người, rõ ràng là quản lý của cô.

Vẻ mặt cô không thay đổi, chậm rãi gửi tin nhắn: Em đang chuẩn bị vào đảo, anh đến đón em.

Vài giây sau, lại có cuộc gọi đến nhưng cô không bắt máy, cảm thấy rất phiền nên cô lại tắt máy.

“Bác tài xế, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?” Cố Tư Ngữ dịu giọng và lại nhập vai.

“Tôi sợ người đại diện của tôi sẽ lại làm khó tôi...” Cô chậm rãi giải thích ý định của mình.

Vừa mở cửa xe, một bóng người lao tới, chặn cô ở cửa.

“Cố Tư Ngữ, cánh của cô cứng rồi phải không? Cô không chỉ lẻn ra ngoài mà còn dám không nghe cuộc gọi của tôi!”

Cố Tư Ngữ rút chân lại, tỏ ra sợ hãi. Trước khi người đại diện kịp làm gì hơn, Tài xế ngồi ở hàng ghế đầu đã cao giọng nói: “Anh là ai? Sao dám nói chuyện với người ta như thế? Cô Cố, đừng hoảng sợ. Chồng cô đã chuẩn bị sẵn năm mươi hai vệ sĩ cho cô rồi. Tôi sẽ gọi họ ngay bây giờ…”

“Bác Trương, đừng gọi!” Cố Tư Ngữ vội vàng nói, giọng run run, rõ ràng là đang hoảng loạn.

“Đây là quản lý của tôi, anh Chung. Anh Chung chỉ lo lắng cho tôi thôi. Bình thường tôi không rời đảo khi ghi hình, ở đó rất an toàn và tôi không cần vệ sĩ đâu.”

“Ah, Cố tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi. Anh Chung gì đấy cô nói thật sự nhìn không phải người tốt. Tiên sinh đã nói rằng trong làng giải trí có những người đại diện tốt nhưng cũng không thiếu những người đại diện có ý đồ xấu xa. Cô đừng để bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Cô xinh đẹp như vậy. Vốn đã an bài bảo tiêu xong xuôi rồi, cũng là đại biểu chút tâm ý của tiên sinh với cô, nhưng lại sợ mọi người bán tán sau lưng cô nên mới giảm bớt một phần, tôi vẫn nên gọi…”

Cố Tư Ngữ dậm chân: “Bác Trương, thật sự không cần đâu, nếu bác gọi tôi sẽ giận đấy.”

“Ấy đừng tức giận, nếu tiên sinh biết tôi chọc cô giận, ngài ấy sẽ lột da tôi mất.” Bác Trương diễn biểu cảm lấy lòng vô cùng bĩnh tính, có thể thấy bình thường rất ít khi làm biểu cảm như vậy.

Tuy nhiên, khi ông ấy khiển trách người đại diện, lại có phần khí thế: “Họ Chung, tốt nhất anh nên khách sáo với cô Cố, nếu không thì…” Ông ấy đảo mắt nhìn một vòng, quay lại và vỗ mạnh vào vô lăng. Tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên, rõ ràng là đang đe dọa người đại diện.