Mẹ Kế Không Biết Tốt Xấu Của Tiểu Thịt Tươi

Chương 14: Hết thảy đều ổn thoả

“Chị, mọi thứ đã được thu dọn xong rồi.”

“Lỵ Lỵ, lát nữa có một vở kịch cần em phối hợp cùng, chị có thể thành công chuyển mình hay không thì phụ thuộc ở em đấy.” Cố Tư Ngữ nắm tay cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Hiện tại người mà chị có thể tin tưởng, chỉ có em thôi!”

“Được, chị.” Lý Lỵ lập tức gật đầu, lúc này cô ấy còn không biết sau khi diễn xong vở kịch này, còn có vô số cảnh diễn khác đang chờ cô ấy.

Cố Tư Ngữ đeo kính râm, xách vali đi ra ngoài, Lý Lỵ đi theo phía sau cầu xin.

“Chị, chị đừng đi, em biết phải giải thích thế nào với…”

“Lỵ Lỵ, chị thật sự không chịu nổi nữa rồi, nếu cứ tiếp tục ở đây, chị sẽ không sống được mất. Bây giờ chị cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy bản thân sinh bệnh luôn rồi, em yên tâm, chị biết nặng nhẹ nhanh chậm, hai tổ diễn đều đã đi vào quỹ đạo, chị ra ngoài giải sầu một, hai ngày liền lập tức trở về. Chị đã quá mệt mỏi, thật mệt a…”

Cố Tư Ngữ vội vàng rời đi, nhân viên công tác nghe thấy cuộc hội thoại của họ, lập tức chạy tới.

Trong đó còn có mấy người cầm máy quay, hiển nhiên là ôm cây đợi thỏ, tất cả mọi người đều rất muốn biết sau khi Cố Tư Ngữ bị học viên chọc đến tức giận phát khóc thì sẽ làm như thế nào.

Vốn tưởng rằng cô trốn vào trong phòng, lúc sau cô lại bình tĩnh làm cho họ không chụp được cái ảnh giật gân nào, nhưng không nghĩ tới cô lại kéo vali rời đi, đã nghiêm trọng đến mức này.

“Cố lão sư, sao cô lại muốn đi, là bởi vì Giang Thành chọc giận cô sao?” Các nhân viên nhịn không được tiến lên phỏng vấn.

“Không phải cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy, tôi chỉ là không chịu được thôi. Tôi cảm thấy mình thật xui xẻo, sau khi vào tổ tiết mục Đảo Mộng Huyền, tôi không có một ngày nào được yên lòng, người đại diện chèn ép tôi, các cố vấn khác chèn ép tôi tôi, ngay cả học viên cũng không chịu thông cảm cho tôi, tổ tiết mục cũng muốn soi mói tôi, tôi chịu không nổi, các người cho tôi một chút thời gian đi…”

Cố Tư Ngữ xông ra ngoài, nhưng vì đám nhân viên đuổi theo phía sau chen chúc muốn chết, thiếu chút nữa khiến cô không xông ra được.

Lý Lỵ thoạt nhìn như đang giữ cô lại, nhưng trên thực tế lặng lẽ giúp cô vượt qua vòng vây.

Vừa vặn có một chiếc xe dừng ngoài cửa, nhìn thấy Cố Tư Ngữ đi qua, tài xế lập tức xách vali cô lên, trực tiếp lái xe đi.

Những nhân viên khác đều ngây ngốc: “Lý Lỵ, việc quay phim sắp tới phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà phải làm sao bây giờ, chị Cố cũng không phải là không trở về, chị ấy chỉ ra ngoài giải sầu một, hai ngày gì đó thôi, các huấn luyện viên khác cũng không phải ngày nào cũng ở đây, tổ tiết mục có phải cũng nên giải thích việc luôn bám theo chị tôi hay không? Còn không phải là do tất cả mọi người chỉ biết bắt nạt chị ấy, thấy chị ấy có thể khiến cho người khác chú ý, cả đám đều giống như một đám muỗi vây quanh người chị, muốn hút sạch máu từ trên người chị ấy xuống! Các người có cảm thấy phiền không?” Lý Lỵ tức giận lườm một cái.

Mấy nhân viên khu vực bị sắc mặt của cô ấy làm cho sửng sốt, nhưng lại không có cách nào phản bác, dù sao cũng bị người ta nói trúng.

Lúc trước Cố Tư Ngữ gửi đoạn ghi âm Chung Thành mắng đạo diễn, đạo diễn Tào tức giận đến mức chửi ầm lên, muốn gây sự nhưng không có cách nào thao túng được Chung Thành, cuối cùng lại suy xét muốn đòi lại từ trên người Cố Tư Ngữ, cũng không biết có liên quan đến chuyện này hay không.

“Cố tiểu thư, cô không sao chứ?”

Người đến đón cô vẫn là bác Trương, nhớ tới cảnh Cố Tư Ngữ vừa bị vây công, trong lòng ông sợ hãi không thôi, cũng may ông ấy nhanh nhẹn.

“Không có việc gì, bác Trương, lát nữa bác đi vòng qua công viên bên hồ một chút nha, tôi có chút việc nhỏ.”

“Được.”

Bác Trương theo lời cô đưa cô đến công viên, sau khi ngồi một lát, lại đưa cô đến một quán cà phê tương đối yên tĩnh.

Cố Tư Ngữ cố ý bày ra bộ dáng bi xuân thương thu, còn đặc biệt dùng số điện thoại xa lạ để liên lạc với thám tử tư chụp lén vài tấm ảnh, lưu lại để lần sau làm dự phòng cho tổ tiết mục.

“Được rồi, đưa tôi đến thẩm mỹ viện đi, tôi muốn đi trang điểm một chút.” Cô đeo kính râm và lên xe một lần nữa.

“Cố tiểu thư, chỉ sợ ông chủ ở bên kia chờ không được. tiên sinh vốn có một cuộc họp, nhưng vì để gặp mặt với cô nên đã tạm thời hủy bỏ.”

Bác Trương lập tức lên tiếng nhắc nhở, hiện tại mới đến thẩm mỹ viện trang điểm, ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ, Giang Văn Diệp sao có thể chờ được.

Tuy nói bác Trương cũng là một trong số ít những người biết hai người bọn họ lãnh chứng, nhưng giữa hai người chỉ là diễn trò mà thôi, Cố Tư Ngữ làm như vậy, cũng quá coi trọng bản thân rồi.

“À, tôi đã nói với anh ấy rồi. Anh ấy nói sẽ đến đấy cùng tôi.” Cố Tư Ngữ quơ quơ điện thoại.

Bác Trương bất ngờ, lộ ra biểu tình không tin nổi, sao có thể?

Cũng đâu phải là từ diễn thành thật, mà lại có thể ngồi đó cùng cô đến hai tiếng sao?

Đối với sự nghi hoặc của bác Trương, Cố Tư Ngữ không nói lời nào, chỉ nhếch khóe môi cười nhẹ với ông ấy.

Bác Trương lập tức thu hồi ánh mắt, nghiêm túc lái xe, hay lắm, ông ấy có chút hiểu rõ, cho dù bị kính râm che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng khi Cố tiểu thư khi cười rộ lên, vẫn đẹp đến chói mắt như vậy.

Ông chủ tìm được một đối tác như vậy, thoạt nhìn là nhất thời nảy sinh ý định, nhưng đều có thể kết hôn giả, có lẽ còn bởi vì thấy sắc mà nảy lòng tham?

Cố Tư Ngữ không biết bác Trương nghĩ gì, nhưng thật ra đây là cô cố ý nói.

Tất nhiên cô không có khả năng thật sự để kim chủ phải chờ hai tiếng, mà là dùng phương thức khác.

“Cô Cố, xin chào, xin hỏi cô muốn dùng dịch vụ gì?” Nhân viên thẩm mỹ viện hiển nhiên đều được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Cố Tư Ngữ là minh tinh, nhưng cũng không để lộ ra bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào.

Dù sao thì nơi này cũng là thẩm mỹ viện cao cấp, thường xuyên có các nghệ sĩ minh tinh nổi tiếng xuất hiện, những quý bà có giá trị con người hơn trăm triệu cũng nhiều không đếm xuể.

“Giúp tôi trang điểm lại, làm cả móng tay nữa.”

Lúc Giang Văn Diệp xuất hiện, cô đang uốn tóc, trong tay cầm một cuốn tạp chí thời trang, nhàn nhã xem.

Người đàn ông dừng chân, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này.

“Thiên sứ tiên sinh đến rồi?” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

“Cô còn cần bao lâu nữa?”

“À, nhanh thì phải hơn một tiếng đồng hồ.” Cô nghiêng đầu, giọng điệu có chút không xác định.

Giang Văn Diệp nhịn không được nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người dám tự chủ trương để anh chờ lâu như vậy, nếu là bình thường anh đã sớm quay mặt rời đi, nhưng nể tình cô từng nói anh là “Thiên sứ tiên sinh”, cho nên anh vẫn quyết định đảm đương trách nhiệm của một quý ông.

Tuy rằng hiện tại anh đã phát hiện ra dụng tâm của Cố Tư Ngữ, dùng một cái biệt danh để chơi anh, chỉ cần anh nổi giận, vậy thì không xứng làm thiên sứ tiên sinh, rất biết cách áp đặt đạo đức.

“Được rồi, cô tiếp tục đi, tôi tìm một chỗ yên tĩnh để mở họp online.” Anh ôn hòa cười cười với cô, vừa ngồi xuống liền đứng dậy muốn rời đi.

Cố Tư Ngữ vỗ tay cười khẽ: “A, ngài Giang, ngài thật kiên nhẫn, vậy mà còn có thể không tức giận. Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ đi đến nhà anh nổi giận thuộc cấp bậc SSR, nếu người nhà anh đều có phong độ tốt như anh, vậy thì tôi có làm cái gì cũng giống một tên hề đang nhảy nhót mà thôi.”

Giang Văn Diệp mím môi, đè xuống khóe môi đang muốn cong lên.

Người phụ nữ này, thật sự rất biết cách nịnh nọt người khác.

Lúc trước thả cầu vồng còn vô cùng dầu mỡ, nhưng hiện tại đã tiến hóa hoàn toàn, động chút là lại khen ngợi.

“Không, trong nhà tôi ngoại trừ tôi ra, những người còn lại chỉ là biết giả vờ mà thôi.” Giang Văn Diệp không chút do dự trả lời.

Cố Tư Ngữ nhướng mày, trong nháy mắt đã bắt được trọng điểm, đầu tiên là quan hệ giữa Giang Văn Diệp và người nhà hẳn là rất bình thường, thậm chí là tương đối kém.

“Vậy thì dễ làm rồi, để hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi đã viết kịch bản sơ bộ trước, hy vọng ngài Giang bớt chút thời gian để xem qua. Miễn cho vừa lần đầu gặp mặt liền lộ tẩy, vậy thì sẽ rất bất lợi đối với sự phát triển sau này. Tôi đoán chắc đây hẳn là một nhiệm vụ lâu dài.”

Cô vừa nói vừa rút ra mấy trang giấy từ trong túi nhỏ, trên đó tản ra mùi mực, hiển nhiên đây là kịch bản cô cung cấp.

“Cô còn chuẩn bị cái này?” Người đàn ông có chút hứng thú hỏi.

“Đây là lĩnh vực chuyên môn của tôi, lúc trước ngài Giang chọn tôi làm đối tác, không phải là bởi vì tôi biết diễn xuất sao?” Cố Tư Ngữ nhếch khóe môi lên.

“Mặt khác, để tránh hiểu lầm, tôi sẽ giải thích với anh một chút, lúc trước khi nói chuyện điện thoại với anh có một chuyện quan trọng, để anh từ chối cuộc họp tới đây. Thật sự không phải là muốn đùa giỡn, cố ý lãng phí thời gian của anh, mà là để cho người có tâm nhìn thấy. Thẩm mỹ việnnày là nơi mà các quý bà khá thích, tôi nghĩ nếu tình cờ bị một người nào đó mà anh quen biết bắt gặp, có thể sẽ tạo ra một đợt nghị luận nhỏ. Có thể khiến cho ngài Giang chịu ngồi đợi ở thẩm mỹ viện thì đấy phải là một người phụ nữ động lòng tới nhường nào?”

“Nếu như những tin tức nhỏ này truyền đến tai người nhà anh, chắc hẳn sẽ tăng thêm không ít cảm giác kinh ngạc.”

“Đương nhiên nếu như không gặp cũng không sao, dù sao cũng chỉ là thuận thế mà làm, hết thảy đều vì để cho kịch bản càng thêm hoàn mỹ.”

Cố Tư Ngữ đúng thật là bậc thầy về tiểu tiết, ngay cả những chuyện như vậy cũng đã tính đến, cô biểu hiện tương đối chuyên nghiệp, phân tích từng thứ một cho anh nghe.

Giang Văn Diệp xem rất nghiêm túc, cô thật sự đã viết ra một kịch bản nhỏ, tựa đề chính là “Tổng tài bá đạo và cô vợ muốn tìm chỗ chết của anh.”