Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 32: Nhớ dung mạo như tiên, hoa thấy buồn phiền

Tang Trọng nói: “Chắc những người này là một tổ chức nghiêm mật, thực lực không thể khinh thường. Có lẽ Bạch Lộ tiên tử biết nhiều hơn nương tử Chu Hâm, đáng tiếc nàng ta đã bị Tuyết Sơn Tôn giả gϊếŧ rồi.”

A Tú nói: “Nghe nói Lục Hợp Thiên Cục không chỉ có thể suy tính quá khứ, cũng có thể dự đoán tương lai, chuyện Tuyết Sơn Tôn giả muốn gϊếŧ Bạch Lộ tiên tử, chàng không thể dự đoán được à?”

Tang Trọng nói: “Dự đoán tương lai là theo dõi thiên cơ, khó hơn nhiều so với suy tính quá khứ, hạn chế cũng nhiều hơn. Đầu tiên ta phải có tiếp xúc với đối tượng dự đoán, tiếp theo phải xem đoạn thiên cơ này ảnh hưởng đến thế giới như nào. Nếu đoạn thiên cơ này chỉ có quan hệ đến vài dân chúng bình dân, vậy thì rất dễ dàng dự đoán. Nếu quan hệ đến vận mệnh một quốc gia, thì rất khó dự đoán.”

A Tú gật đầu, hứng thú dạt dào nói: “Vậy chàng có thể dự đoán tương lai của thϊếp không?”

Tang Trọng nói: “Không thể.”

A Tú càng tò mò, hỏi: “Vì sao? Tương lai của thϊếp ảnh hưởng rất lớn đến thế giới hả?”

Tang Trọng không đáp, A Tú hỏi mãi không ra, đành phải thôi, nói: “Vậy chàng bóc trái cây cho thϊếp ăn đi.”

Trong hộp mai đỏ trên bàn có hạt phỉ, hạt thông đỏ hôi, hạt dẻ, bạch quả xào, đều khó bóc. Tang Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên hộp, vỏ trái cây nhanh chóng bị chưởng lực đánh nát bấy, nhân quả lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Cảnh tượng này nhìn thật quen thuộc, trong lòng A Tú xúc động, hoảng hốt thấy mình ngồi trong điện bóc trái cây, một thiếu nữ tuyệt sắc đi tới, cười nói: “Trái cây này khó bóc, tỷ dạy muội một biện pháp thuận tiện hơn.”

Nàng ấy bưng hộp lên đi ra ngoài, A Tú đi theo nàng ấy, đến bên bờ hồ Xuân Yên muôn trùng sóng biếc. Dưới tán liễu rủ xanh mướt, một thiếu niên y phục trắng như tuyết đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.

Vạt váy đỏ của thiếu nữ lướt qua bồ đoàn dưới người y, giọng nói như chim oanh líu lo: “A huynh, giúp chúng ta bóc trái cây đi.”

Thanh âm Chung phi từ trong điện truyền đến: “Tiểu Vũ, đừng quấy rầy Phong Nhi tu luyện.”

“Mẫu thân, không sao đâu.” Thiếu niên mở ra một đôi mắt đen nhánh, ánh mắt rơi trên mặt thiếu nữ, kiếm ý lẫm liệt trong mắt đều hóa thành nhu tình.

Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ hộp, vỏ trái cây vỡ nát, từng nhân hạt trắng như tuyết nằm ở trong hộp.

“A Tú, có phải rất thuận tiện hay không?” Thiếu nữ ngoái đầu lại cười, quyến rũ lan tràn, cảnh xuân khắp hồ cũng đều mất sắc.

A Tú kinh ngạc nhìn nàng ấy, bên tai có người gọi: “A Tú? A Tú?”

A Tú lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tang Trọng, buồn phiền trong mắt nhất thời biến mất, cười cười, nói: “Kỹ năng sử dụng kiếm của Tang lang tinh thuần như vậy, quả thực khiến thϊếp bất ngờ.”

Nàng đã gặp qua cao thủ tuyệt đỉnh, Tang Trọng biết chút bản lĩnh này của mình trong mắt nàng thật ra không tính là gì, nói: “Quá khen.”

A Tú ăn mấy nhân hạt, nói: “Tang lang, chàng rất quen thuộc với Phí Nguyên Long à?”

Dù sao nàng vẫn nhớ chuyện Cúc Nguyệt giáo, không nhịn được dò hỏi tin tức. Mặc dù biết sự chân thành của nàng không dễ dàng đạt được nhưng lòng Tang Trọng vẫn lạnh đi vài phần, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, nói: “Sao nàng lại nhắc đến y?”

A Tú nói: “Thϊếp thấy ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ y tặng chàng ở đầu giường.”

Tang Trọng nói: “Y có duyên với sư phụ, mặc dù chưa bái sư, nhưng được sư phụ chỉ điểm mấy tháng, coi như là nửa sư huynh của ta.”

A Tú nghiêng người về phía hắn, đôi mắt lóe sáng, nói: “Vậy chàng biết tung tích của y không?”

Tang Trọng nói: “Không biết, hơn năm mươi năm trước, ta gặp y ở chợ Núi, y đưa cho ta quyển kinh thư này, nói muốn đi một nơi rất xa, gặp một người rất quan trọng, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Sau đó thì không có tin tức của y.”

A Tú thất vọng cúi đầu, Tang Trọng liếc nàng một cái, đứng lên, thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi đây.”

A Tú kéo cánh tay hắn, ngẩng mặt lên, trong mắt lại tràn đầy nhu tình mật ý, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng nhau ngủ, không được à?”

Không ngủ cùng nhau, làm sao đứa bé trong bụng nàng biến thành thật được?

Tang Trọng cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút lãnh ý, môi mỏng lại giương lên, nói: “Thai khí của nàng không ổn, ta sợ ngủ sẽ gặp chuyện không may.”

Hắn nói mập mờ, trên mặt A Tú nóng lên, không nhịn được mà lòng vui nhộn nhạo, không nỡ để hắn đi.

Thai khí của nàng đều là dấu hiệu giả của đan dược, Tang Trọng lấy lý do thai khí không ổn định, kiên trì không chịu cùng phòng, nàng cũng không tiện phản bác, vểnh môi anh đào lên, nói: “Vậy chàng hôn thϊếp một chút rồi đi.”

Tang Trọng không nhúc nhích, trong ánh mắt trong suốt của A Tú lộ ra một chút thương tâm, lúc này hắn mới cúi mặt xuống.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi dày bị hơi thở của hắn lướt nhẹ. Tang Trọng nhìn chằm chằm khuôn mặt dối trá ngọt ngào này, môi son gần trong gang tấc, oán hận cắn một cái, xoay người rời đi.

Môi A Tú đau nhói, mở mắt ra, bóng lưng hắn đã ra khỏi cửa. Nàng nghĩ thầm nhất định hắn yêu mình chết mất, mới cắn mình như vậy, vuốt môi nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, A Tú đi tìm Tang Trọng, hắn đang ở trong sân tỉ mỉ vẩy thuốc nước cho một gốc thược dược có đốm trắng, ánh mắt yêu quý phảng phất như gốc thược dược kia mới là thê tử hắn.

A Tú bĩu môi, ôi chao một tiếng che bụng, cúi đầu khom người xuống.

Tang Trọng bỏ lại thược dược, đến nhìn Hải Đường, nói: “Sao vậy? Đau bụng?”

A Tú gật đầu, dường như đau đến đứng cũng không vững, Tang Trọng ôm ngang nàng vào nhà. Hai tay nàng ôm lấy cổ Tang Trọng, cười hì hì nói: “Tang lang, thϊếp có nặng không?”

Tang Trọng nhất thời sơ suất, lại bị nàng lừa, trong lòng bực bội nhưng trên mặt vẫn ôn hòa nói: “Nàng không đau?”

A Tú nhíu mày, thu lại nụ cười, nói như thật: “Còn hơi đau, chàng hôn hôn thϊếp là được rồi.”

Tai họa nhỏ, rõ ràng thân ở trại Tào lòng ở đất Thục, còn làm ra dáng điệu mời cưng chiều, làm cho hắn tưởng rằng nàng rất yêu hắn. Tang Trọng hận không thể ném nàng vào lò luyện đan, một mồi lửa đốt, muốn thanh tĩnh.

Suy nghĩ một chút, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, nói: “Chợ Núi có vị Ngu bà bà, là thánh thủ phụ khoa, hôm nay chúng ta thuận đường mời bà ấy bắt mạch.”

Ngu bà bà đúng là một vị thánh thủ phụ khoa có thanh danh lan xa, nghe đồn bà ấy có thể chẩn đoán thai nhi ba tháng tuổi là nam hay nữ, có thể sinh non hay không.

A Tú ngây người một chút, cười nói: “Được.”

Đến chợ Núi, đi vào y quán của Ngu bà bà, hai phụ nhân đang ngồi ở gian ngoài nói chuyện phiếm, một người mặc áo hồng đào, dáng người đẫy đà, trong tay bưng một chén đậu phụ chiên dầu, rưới tương ớt đỏ tươi, xông vào mũi thơm ngát.

A Tú nuốt nước miếng, một thiếu nữ mặc áo xanh mỉm cười chào đón, đánh giá bọn họ một hồi, nói: “Gia sư đang ở bên trong bắt mạch cho bệnh nhân, xin hai vị chờ một chút.”

Tang Trọng gật đầu, cùng A Tú ngồi xuống. Hai phụ nhân nhìn bọn họ, hiển nhiên có chút tò mò.

A Tú mở miệng trước nói: “Tỷ tỷ, tỷ mua đậu phụ chiên này ở đâu? Ngửi thơm quá!”

Phụ nhân cười nói: “Ngõ nhỏ đối diện đi đến cuối, quẹo trái đi qua hai cây cầu, bên tay phải có một ngõ Tiễn Tử, xuyên qua rồi quẹo phải, đến một quán rượu nhỏ quẹo trái là thấy.”

A Tú nháy mắt với Tang Trọng, Tang Trọng liền bảo một người giấy đi mua.

Ít lâu sau, đậu phụ chiên được mua về, A Tú ăn hai miếng, nhíu mày nói: “Hơi ngấy, ăn không được.”

Tang Trọng nói: “Vậy để đó đi.” Lấy một quả cam ấm từ trong tay áo ra giúp nàng hết ngấy.

Trong mắt hai phụ nhân cực kỳ hâm mộ, nhớ tới phu quân nhà mình, không chỉ có tướng mạo bình thường, chăm sóc còn không bằng lang quân xinh đẹp của người ta, càng có thêm vài phần chán ghét.

Ngu bà bà bắt mạch cho A Tú, cũng nói là mang thai ba tháng. Tang Trọng dĩ nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể không tin.

A Tú biết trong lòng hắn có nghi ngờ, mới dẫn nàng tới nơi này, liếc hắn một cái, giấu giếm đắc ý, thầm nghĩ: Tang Trọng à Tang Trọng, ngươi cho rằng một thánh thủ phụ khoa ở thế gian có thể vạch trần ta? Ngươi quá xem thường ta, xem thường Cúc Nguyệt giáo rồi.

Rời khỏi y quán, Tang Trọng mới cảm nhận được sự vui mừng ngoài ý muốn, cũng không phải vì hài tử này mà hắn vui mừng, hắn thấy không có hứng thú với con nối dõi, mà bởi vì A Tú không lừa hắn, ít nhất không lấy chuyện mang thai ra lừa hắn.

Hắn có một chút tín nhiệm với nàng, bức tường trái tim dần dần có lỗ hổng, tình yêu bắt đầu chảy ra.

Trong cửa hàng tơ lụa người đến yêu đi, trên quầy chất đầy vải, tơ lụa Nam Hải, gấm Tứ Xuyên chịu lửa, màu thêu rực rỡ, rất nhiều màu sắc hoa văn đều không có ở nhân gian. Tang Trọng ngồi trên ghế, nhìn A Tú chọn vải.

Nàng cầm lấy một miếng gấm màu cánh sen, so sánh trên người, hỏi hắn: “Đẹp không?”

Màu sắc nhạt mịn màng như vậy, rất dễ dàng lộ ra khí sắc tối tăm nhưng cũng không ngăn được làn da ngọc tuyết của nàng, không hề tỳ vết, ngược lại được tôn lên xinh đẹp chết người.

Tang Trọng gật đầu, thật đẹp mắt, màu cánh sen, sen xanh, tím đậm, hồng đào, xanh tươi, màu nào nàng cũng đều đè ép được.

A Tú nhìn ra tình yêu từ trong mắt hắn, cực kỳ hưởng thụ, mua rất nhiều vải, định ra kiểu dáng, lại đi làm trang sức, mua trâm cài, chọn tỳ nữ, bận rộn đến quên cả trời đất.

Tỳ nữ mới mua là một con Nhím Tinh tự nguyện bán mình, đẹp hơn người bình thường, hơn hai trăm tuổi, tu vi còn không bằng A Tú, nhưng làm món ăn ngon, A Tú gọi nàng ấy là Tuyết Thích Nhi.

Trở lại núi Thanh Đô, Tang Trọng ăn cơm tối với A Tú, nói chuyện một lát rồi mới rời đi.

Đêm khuya, A Tú nằm trên giường, còn cao hứng đến không ngủ được. Bỗng nhiên nghĩ đến hắn vì hài tử “có lẽ có” trong bụng nàng mới tốt như vậy, cỗ vui mừng chưa thối lui kia nhất thời hóa thành bọt biển.

Nàng chột dạ, giống như trộm đồ tốt vốn không thuộc về mình, ngoài chột dạ, lại có chút ủy khuất, nghĩ mình hoa dung nguyệt mạo, thông minh lanh lợi, chẳng lẽ không đáng để hắn tốt?