Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 26: Người giấy quan tài vàng nghênh đón Tang lang

Chương 26: Người giấy quan tài vàng nghênh đón Tang lang

Nhϊếp Tiểu Loan và hai gã đệ tử ngoại môn canh giữ ở bên ngoài miếu Quan Âm, Tang Trọng đi vào đã được một lúc, Nhϊếp Tiểu Loan tập trung nghe động tĩnh, chợt cảm thấy phía sau bắn tới một tia hàn ý, quay đầu nhìn lại, một con quỷ dạ xoa đang đứng thẳng trên ngọn cây cách đó hơn mười trượng, mặt xanh răng nanh, thân hình gầy gò, mặc trường sam tay hẹp màu xanh đá.

Hai tay gã ta khoanh trước ngực, nhìn Nhϊếp Tiểu Loan xa xa, bỗng nhiên thân hình khẽ động, kiếm quang như thất lụa trắng đánh úp lại.

Nhϊếp Tiểu Loan vung kiếm chống đỡ, trong nháy mắt đã đấu mười mấy hiệp, thấy rõ đối phương cũng không phải là Dạ Xoa thật, chỉ là đeo một cái mặt nạ Dạ Xoa, cười lạnh nói: “Các hạ không dám để lộ tướng mạo, chẳng lẽ là cố nhân?”

Dạ Xoa không lên tiếng, liên tục vung ba kiếm, kiếm khí liên tục không ngớt như nước sông lao nhanh, đυ.ng vào kiếm khí của Nhϊếp Tiểu Loan, tiếng động rất lớn, cũng không thấy Tang Trọng đi ra. Nhϊếp Tiểu Loan lo lắng hắn bị vây khốn, thế kiếm càng sắc bén, Dạ Xoa bỗng nhiên xoay người lướt về phía sau, hóa gió mà đi.

Nhϊếp Tiểu Loan không đuổi theo, vội vàng chạy vào miếu Quan Âm, Thiện Tài đồng tử ngã trên mặt đất, trên mặt đắp khăn gấm dính máu.

Tang Trọng không rõ tung tích, Quan Âm và Long Nữ cũng không thấy.

“Nói như vậy, Ngũ sư đệ bị nữ tặc tên Chung Vãn Tình bắt đi rồi?”

Trong nội đường Đức Tế của núi Thanh Đô, chưởng môn Hoàng Bá Tông đầu đội mão Phù Dung, thân mặc áo bào vàng nhạt, tướng mạo dường như chỉ mới hơn ba mươi, ngồi ở trên một cái ghế, cau mày nói.

Nhϊếp Tiểu Loan nói: “Sư huynh, cũng không thể nói như vậy, chuyện chuông Thiên Tuyền mất trộm có rất nhiều điểm đáng ngờ, có người giả mạo Chung Vãn Tình cũng chưa biết chừng.”

Hoàng Bá Tông gật đầu, nói: “Bất kể là ai trộm chuông Thiên Tuyền, tìm Ngũ sư đệ về trước rồi nói.”

Đến giờ Thìn, nhóm tiểu thương vào thành, tiếng rao hàng trên đường, trong quán mì nhỏ cũng náo nhiệt hẳn lên. Tang Trọng vẫn ngồi ở vị trí cũ, tư thế cũng không thay đổi. Mì và thức ăn trên bàn đều đã lạnh ngắt, hắn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chuyện này thật kỳ quái, nếu A Tú thật sự là tiểu thϊếp của Hoắc Sa, vậy chính là tẩu tử của Chung Vãn Tình, sao Chung Vãn Tình có thể giúp nàng tiếp cận mình? Đây không phải là cắm sừng Hoắc Sa à?

Mà tu sĩ có tu vi càng cao, càng không dễ dàng có con nối dõi, đây dường như là thiên đạo để cân bằng Tu Tiên giới. Tuy tu vi Tang Trọng không cao lắm, nhưng một đêm phong lưu khiến A Tú hoài thai, vẫn có chút khó tin.

Nói tóm lại, phong thư này càng xem càng giống như bắt đầu một trò lừa đảo khác.

Tang Trọng lật tờ giấy lại, một dấu son môi đỏ tươi đập vào mắt, khiến người ta mơ màng. Ngón tay muốn chạm lại dừng lại, đặt dưới mũi ngửi ngửi, là son hắn làm cho nàng.

Tang Trọng khẽ mỉm cười, tai họa nhỏ, thủ đoạn bịp bợm quá nhiều.

Nếu đây thật sự là một âm mưu, ngược lại Tang Trọng có chút bội phục, bởi vì cho dù có khả nghi, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ, nhỡ đâu nàng thật sự có thai, nhỡ đâu nàng thật sự là tiểu thϊếp của Hoắc Sa, đang nhìn xuyên làn nước mắt mùa thu, chờ mình đi giải cứu, sao mình có thể không đi? Không đi, vẫn còn là nam nhân à?

Đương nhiên Tang Trọng là nam nhân, mặc dù xảo quyệt, có chút hồ đồ, nhưng hắn không thích liên lụy đến người khác, nhất là nữ nhân.

Nhưng đi như thế nào đây?

Tang Trọng cầm lấy tảng đá Chung Vãn Tình để lại trên bàn, dùng Lục Hợp Thiên Cục suy tính, xuất hiện trước mắt là một vùng mộ địa, mộ hoang chồng chất, cỏ dại dây leo, bia mộ chìm ngập trong bụi cỏ ngã trái ngã phải, trên mặt đất có rất nhiều tảng đá giống trong tay hắn.

Đây là đâu? Tang Trọng thúc giục pháp lực, hình ảnh càng thêm rõ ràng, hắn nhìn thấy xa xa có một tòa bảo tháp, đỉnh vàng phản chiếu ánh mặt trời lặn về phía tây, đang tỏa sáng.

Gặp được ngày đẹp trời, chạng vạng tối đứng ở nghĩa địa phía tây ngoại ô kinh thành, ngắm nhìn tháp Từ Ân xa xa, chính là quang cảnh này.

Tang Trọng đã đến kinh thành, nhận ra đây là tháp Từ Ân, có lẽ con đường đi tới Cúc Nguyệt giáo ở trong chính nghĩa địa này?

Hắn viết thư cho Hoàng Bá Tông, báo bình an, sau đó đi đến kinh thành, dạo qua mộ địa phía tây ngoại thành vài vòng, một người sống cũng không có, quỷ cũng không nhìn thấy, cũng không phát hiện các loại đồ vật như truyền tống trận.

Nhưng Chung Vãn Tình để lại tảng đá, chỉ dẫn hắn tới nơi này, nhất định có dụng ý.

Tang Trọng quyết định đợi đến buổi tối nhìn xem, dù sao chuyện lạ luôn phát sinh vào buổi tối. Bây giờ mới qua buổi trưa, cách trời tối còn có hai ba canh giờ, hắn liền tìm một góc bí mật, thả một cái bồ đoàn trên mặt đất ngồi tĩnh tọa.

Mặt trời lặn trăng lên, bóng đêm dần dày đặc, một nam tử trẻ tuổi đầu đội khăn vuông, mặc trường sam vải lam xách đèn, vội vàng đi tới.

Tang Trọng thấy y âm khí quấn thân, ấn đường biến thành màu đen, không giống người bình thường, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là tới đón dẫn hắn? Nhưng không hiện thân.

Nam tử áo lam đi thẳng tới một phần mộ, dịu dàng nói: “Nương tử, tiểu sinh đến rồi.”

Phần mộ nứt ra, nam tử áo lam nhảy vào, phần mộ lại khép lại như lúc ban đầu, tiếng cười quyến rũ của nữ tử, tiếng thở dốc triền miên từ bên trong truyền ra.

Thì ra là đã hẹn với nữ quỷ, tới đây tầm hoan mua vui.

Âm dương khác biệt, người quỷ khác đường, làm như vậy không khác gì tìm cái chết. Tang Trọng thở dài, cũng không muốn ngăn cản, nam hoan nữ ái tựa như trời sắp mưa, ngăn cũng không ngăn được. Trước đây hắn đã hiểu được đạo lý này, bây giờ bởi vì A Tú phá giới, lĩnh hội càng sâu sắc hơn.

Tiếng trống canh ba cái, gió đêm thổi tới một tiếng nhạc nhỏ lúc có lúc không và tiếng hát, giống như từ nơi rất xa thổi tới.

Tang Trọng tập trung lắng nghe, hát là: Thiên địa khai mở, sư phụ ta đến báo tin buồn, hoa thơm cỏ lạ bao phủ xung quanh, ngăn cản ta tang giả tang hạ vong. Các vị họ hàng cùng nhau dùng sức, một vai nâng tới Ngọa Long Cương, một chục kim quan hai tá ván thọ, ba tá phúc lộc vào cửa, bốn tá người chết quy tiên giới, ung dung buông tay bay lên trời cao.

Hát đến họ hàng cùng nhau dùng sức thì có một đội ngũ đưa tang xuất hiện ở trên đường, dẫn đầu chính là hai bạch y nhân xách đèn l*иg, một bạch y nhân đi theo phía sau rải tiền giấy, bốn hồng y nhân khiêng quan tài, cái quan tài kia không biết được làm bằng cái gì, kim quang lấp lánh. Còn có bốn bạch y nhân cầm chiêng trống thổi kèn đi tới.

Mặt bọn họ đều rất trắng, tóc mai cài trâm hoa hồng, đội mũ cao cao, nhìn như đi không nhanh, nhưng chỉ cần dời ánh mắt, một lát sau nhìn lại, thì đã xuyên qua mười mấy ngôi mộ.

Tiền giấy bay múa theo gió, giống như tuyết rơi, treo ở đầu cành, rơi trên mặt đất, mở ra rõ ràng, không chồng lên nhau.

Tình hình này quả thực quỷ dị, Tang Trọng nhìn thấy ma trong phần mộ đều thò đầu ra, tò mò nhìn đội ngũ đưa tang này, mồm năm miệng mười, nghị luận sôi nổi.

“Đây là nhà ai nửa đêm canh ba lại đưa tang?”

“Không biết nữa!”

“Nghe nói nửa đêm mà đưa tang, đều là người chết đột ngột, nhưng chưa từng nghe nói mặc đồ đỏ đưa tang, còn có cái quan tài này, cũng cổ quái như vậy!”

“Đừng vội đừng vội, chờ người ta xuống mồ, tất cả mọi người đều là hàng xóm, thăm hỏi cho kỹ một chút.”

Đội ngũ đưa tang dừng lại khi còn cách Tang Trọng ba trượng, quan tài rơi xuống đất, bọn họ lại không động thổ, dường như đang chờ cái gì. Có một bạch y nhân cầm đèn nhìn quanh bốn phía, đầu xoay quanh cổ một vòng.

Tang Trọng phát hiện bọn họ đều không có hô hấp, không phải vật sống, cũng không phải ma, chắc là người giấy.

Hắn ho khan một tiếng, đi ra hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Hồng y nhân, bạch y nhân và ma trong mộ đồng loạt nhìn về phía hắn, bạch y nhân rải tiền giấy cười chắp tay nói: “Bái kiến Tang trưởng lão, chúng ta phụng mệnh Nguyệt sứ tới đón ngài.”

Tang Trọng lại hỏi: “Nguyệt sứ? Chẳng lẽ là Chung cô nương?”

“Đúng vậy.” Trên mặt bạch y nhân trắng bệch cười tràn đầy nhiệt tình, một tay đẩy nắp quan tài ra, nói: “Tệ giáo cách nơi này xa, kính xin trưởng lão vào trong quan tài nghỉ ngơi ít lâu.”

Chúng ma quỷ nghe vậy, thật là kinh ngạc, châu đầu ghé tai nói: “Thì ra không phải chôn người, là đón người!”

“Nào có ai dùng quan tài đón người, thật xui xẻo nha!”

Tang Trọng đi tới bên cạnh quan tài, đưa tay sờ sờ, đúng là làm bằng vàng ròng, bên trong phủ kín hoa tươi đủ mọi màu sắc, mùi thơm xông vào mũi, còn đặt một cái gối gấm thêu hoa. Vách ngoài có khắc phù văn ngăn chặn thần thức, nếu hắn nằm vào, đậy nắp lại, sẽ không có cách nào dùng thần thức thăm dò bên ngoài.

Chung Vãn Tình sắp xếp như vậy, là không muốn cho Tang Trọng biết phương hướng của Cúc Nguyệt giáo, trong lòng Tang Trọng hiểu được, tuy có băn khoăn nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, liền nằm vào.

Cái quan tài này dường như vì hắn mà đo ni đóng giày, không có bao nhiêu không gian để hoạt động, bị tập kích cũng không có cách nào trốn tránh.

Bạch y nhân cúi đầu nhìn Tang Trọng, biểu tình chân thành, nói: “Tang trưởng lão, đừng sợ, từ trước đến nay Nguyệt sứ của chúng ta đều khoan dung độ lượng, trên trời dưới đất cũng không tìm ra nữ tử nào xinh đẹp hơn, thiện lương hơn nàng ấy, nàng ấy tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”

Lời nói cử chỉ của người giấy đều bị chủ nhân khống chế, lời này kỳ thật chính là Chung Vãn Tình đang khoe khoang.

Tang Trọng bị nàng ấy đánh trọng thương đương nhiên không thể gật bừa, nghĩ thầm trên trời dưới đất cũng không tìm ra nữ tử nào tự luyến hơn nàng ấy, gật đầu nói: “Ý tốt của Chung cô nương, bần đạo hiểu, đi mau đi.”

Nắp quan tài nặng ngàn cân, bạch y nhân vẫn dùng một bàn tay, không tốn chút sức nào đã đậy lại, lên tiếng, giơ tay vung tiền giấy, lại vừa thổi vừa hát, đội ngũ quỷ dị này biến mất trong bóng đêm.